Lý Hạo nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của sếp, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vương Kiệt vẫn rất quan tâm hắn.
Bước về phía kho trang bị, cầm quyết định đã được ký của Vương Kiệt nên Lý Hạo nhanh chóng được cấp một khẩu súng lục màu đen, tràn đầy xúc ảm kim loại.
'Vòng Xoáy thế hệ 3' có tầm sát thương 50 mét, quá 50 mét thì không còn chính xác nữa.
Có người nói ở những thành phố lớn đã bắt đầu triển khai áp dụng 'Vòng Xoáy thế hệ 4', tầm sát thương có thể lên tới 100 mét. Đương nhiên, Ngân Thành không lớn, loại súng này vẫn chưa thông dụng, giờ kể cả đội chấp pháp cũng chỉ sử dụng 'Vòng Xoáy thế hệ 3'.
Ổ đạn có 18 viên, mỗi lần nạp 8 viên, có thể bắn liên tục, cũng coi như loại vũ khí có lực sát thương tương đối mạnh.
Trước khi Lý Hạo được phân vào Phòng Cơ Yếu trong Tuần Kiểm Ti, đã trải qua một khoá học quân sự một tháng, bắn súng cũng là trong một trong nội dung huấn luyện, cũng không đến mức không biết sử dụng.
Nhưng lâu nay vẫn làm ở Phòng Cơ Yếu, đã lâu chưa từng cầm đến súng.
Mang theo vũ khí trên thân, Lý Hạo cảm thấy mình đã mạnh mẽ hơn.
Cũng không biết có thể gây tổn thương cho Hồng Ảnh hay không, người khác không nhìn thấy thứ kia, còn mình lại có thể nhìn thấy, không biết nếu lấy súng bắn đối phương có hiệu quả hay không?
"Theo như lời của trưởng phòng Vương, xem ra chỉ e đội chấp pháp không muốn để cho Tuần Dạ Nhân nhúng tay. E rằng chỉ đến lúc không còn cách khác, mới để Tuần Dạ Nhân nhúng tay, bọn họ có thể đối phó Hồng Ảnh sao?"
"Nếu như giờ tôi nói tôi có thể nhìn thấy Hồng Ảnh..."
Suy nghĩ này hiện lên ở trong đầu của Lý Hạo. Nhưng hắn nhớ lại hồ sơ những vụ án cũ, những người có thể thấy Hồng Ảnh, cuối cùng đều lặng lẽ mất tích.
Chết, hay như thế nào?
Trong những vụ có người nhìn thấy Hồng Ảnh, Tuần Dạ Nhân có thể đã nhúng tay vào, nhưng sau cùng những người đó đều mất tích hoặc là tử vong.
Lý Hạo không biết những người này đã chết, hay là gia nhập Tuần Dạ Nhân.
Chuyện không chắc chắn khiến Lý Hạo có chút phân vân.
Nếu như Tuần Dạ Nhân có thể giải quyết Hồng Ảnh, vậy mình bại lộ còn có giá trị, chỉ sợ... giữa Tuần Dạ Nhân và Hồng Ảnh có... cấu kết?
Nếu mình sớm bại lộ, rốt cuộc Tuần Dạ Nhân sẽ giải quyết Hồng Ảnh, hay là giải quyết chính mình?
"Lực lượng thần bí... có lẽ Tuần Dạ Nhân cũng là loại đó, Hồng Ảnh cũng vậy, song phương là một phe, hay là đối thủ?"
Lý Hạo không thể đưa ra phán đoán khi chưa có đủ thông tin cần thiết.
Nếu như cuối cùng hai bên là một phe, người phát hiện Hồng Ảnh người sẽ bị giết người diệt khẩu, đây mới là điều khiến Lý Hạo lo lắng nhất.
Đau đầu!
Lúc này Lý Hạo rất do dự.
Hắn khát vọng Tuần Dạ Nhân hành động giải quyết Hồng Ảnh, báo thù cho Trương Viễn, báo thù cho cha mẹ, lại sợ mọi chuyện hoàn toàn trái ngược với đều hắn nghĩ, bại lộ thân phận để rồi bị Tuần Dạ Nhân diệt khẩu.
"Đợi vài ngày nữa đã..."
Lý Hạo biết tình hình của mình rất hiểm nghèo, nhưng dù như vậy hắn cũng phải đợi thêm vài ngày nữa, đợi kết quả và thái độ của bên Đội Chấp Pháp.
Giờ trong lúc vô ý phát hiện dị thường của vụ án tự thiêu, hắn tin đội chấp pháp nhân sẽ nghiêm túc điều tra, rất nhanh cũng sẽ phát hiện ra dị thường.
Khi đó, nếu như Đội Chấp Pháp có người khôn ngoan nhận ra tính nghiêm trọng của vụ án, Lý Hạo nghĩ đội chấp pháp chắc chắn sẽ sớm báo với Tuần Dạ Nhân.
Ngay vừa rồi, Lý Hạo lại để lộ tin tức rất có thể vụ án tự thiêu sẽ xảy ra trong máy ngày tới, chính là để cho đội chấp pháp cảm nhận được tính gay go của vụ án. Nếu vậy chỉ cần thông qua Đội Chấp Pháp dẫn dụ Tuần Dạ Nhân, Lý Hạo sẽ không cần bại lộ chuyện mình nhìn thấy Hồng Ảnh.
"Hơn nữa thày sắp dẫn đội ra ngoài khảo sát, đến lúc đó Tuần Dạ Nhân sẽ phải xuất hiện, dù Ngân Thành có Tuần Dạ Nhân hay không, chắc mấy ngày tới sẽ có Tuần Dạ Nhân chạy tới đây."
Sau khi phân tích kỹ lưỡng mọi tình huống, hắn tin chắc xác suất gặp được Tuần Dạ Nhân rất lớn, Lý Hạo tạm thời từ bỏ ý định chủ động để lộ bản thân.
Hắn rất nhanh sẽ biết được đôi bên có phải cùng phe hay không.
Trước khi ngày mưa dầm đến, nếu như Tuần Dạ Nhân còn chưa xuất hiện, chưa chủ động tìm chính mình tìm hiểu tình huống... vậy mình liền phải nghĩ cách chủ động bại lộ.
...
Lúc hắn rời khỏi Tuần Kiểm Ti, mặt trời chói chang đã xuống núi, bầu trời đầy ráng hồng, ánh nắng chiều hiện lên.
Người trên đường không nhiều, khí trời oi bức, gần đây thậm chí đến tám chín giờ tối còn cực kỳ oi bức, rất ít người đi ra ngoài đường.
Nhà của Lý Hạo cách Tuần Kiểm Ti không xa, chỉ khoảng 7~8 km.
Lý Hạo nhảy lên xe đạp, một năm qua hắn đều đạp xe đi làm.
Một phần là để tập thể dục, cùng để tránh nguy hiểm.
Nơi có nhiều người thì lại càng không dễ dàng phát giác được nguy hiểm.
Sau khi Trương Viễn chết, Lý Hạo vẫn luôn rất cẩn thận.
Vừa đạp xe, Lý Hạo vừa vờ như vô tình quan sát tình huống chung quanh, dường như đang nhìn tình hình giao thông, ngắm phong cảnh, nhưng trên thực tế là muốn nhìn xem có ai theo dõi mình hay không.
Nhất là hôm nay, sau khi đã khẳng định mục tiêu kế tiếp của Hồng Ảnh chính là mình.
Lý Hạo cứ nghĩ mãi mà không hiểu, Hồng Ảnh làm cách nào định vị được bọn hắn?
Dựa theo phán đoán của Lý Hạo, thời gian Hồng Ảnh xuất hiện không quá dài, mỗi lần xuất hiện đều sẽ nhanh chóng mất tích, trong thời gian ngắn như vậy sao có thể định vị chính xác bọn hắn?
Vậy chẳng phải chứng tỏ còn có người đang âm thầm quan sát, chỉ đợi đến lúc Hồng Ảnh tới giết người?
Loại khả năng này, không phải là không thể.
Dù không phải tuần kiểm chuyên nghiệp, Lý Hạo vẫn có năng lực phản trinh sát cơ bản.
"Tạm thời không phát hiện được gì, chẳng lẽ Hồng Ảnh có thể trực tiếp định vị bọn hắn? Có liên quan đến Tinh Không Kiếm trên người mình sao? Thông qua những bảo vật truyền thừa khác, có thể truy tung bọn hắn?"
Xe đạp chạy chậm rãi, Lý Hạo đặt súng ở trong túi áo trên, nút áo cởi ra, cứ như đang hóng gió, trên thực tế là để có thể rút súng bắn bằng tốc độ nhanh nhất.
Trước sau như một, Lý Hạo vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì.
Mà khi Lý Hạo đạp xe xuống đoạn đường dốc, ngay khi xe đạp trượt nhanh xuống, Lý chợt cảm thấy giật mình.
Trong lúc xe đạp trượt xuống, Lý Hạo thoáng thấy ở làn đường đối diện có một chiếc xe hơi màu đen đang phóng ngược hướng mình, trông rất bình thường, dường như không có gì lạ.
"Ngân 7219!"
Lý Hạo kích động, không đúng. Chiếc xe mà hắn nhìn thấy tuy rất phổ biến, loại xe hơi này đi đâu cũng gặp, nhưng... Lý Hạo nhớ rõ biển số xe này!
Lý Hạo có thể thi vào Cổ viện Ngân Thành, đương nhiên cũng có chỗ hơn người.
Trí nhớ tốt, đây là điều rất quan trọng.
Nếu như không có ưu điểm, hắn đâu thể được thầy giáo già Viên Thạc nhìn trúng, nhanh chóng lọt vào mắt xanh của Viên Thạc, trở thành học viên của lão.
"Không đúng, xe này vừa nãy đi cùng hướng với mình, mình đạp xe rất chậm, chiếc xe này đã vượt qua mình từ 7 phút trước!"
7 phút, dựa theo tốc độ của xe, vẫn chạy về phía trước, phía trước là một con đường thẳng, không có chỗ để đỗ xe.
Nếu vì làm việc, chở người, cũng không thể lái về nhanh như vậy.
Bây giờ đối phương lái xe đi ngang qua Lý Hạo, chứng tỏ xe này vừa đi qua Lý Hạo không bao lâu, đã quay đầu quay lại.
Lý Hạo ngoài mặt thì tỉnh bơ, nhưng trong lòng thì sợ hãi.
"Trước chưa từng có, ngày hôm nay là lần đầu tiên... thật sự có người đang theo dõi tôi?"
"Vì sao?"
Rất nhanh, Lý Hạo nghĩ tới một khả năng, việc hắn báo cáo vụ án của Vương Kiệt... có thể... đã bị lộ!
"Tuần Kiểm Ti có nội gián!"
"Rất có thể đang ở Đội Chấp Pháp!"
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lý Hạo, hắn cảm thấy rất căng thẳng, mặc dù có thể là trùng hợp, nhưng Lý Hạo không dám dễ dàng coi đó là trùng hợp.
Bất luận chuyện trùng hợp nào, đều phải trở thành có chuẩn bị mà đến.
"Trưởng phòng Vương đi đến đội chấp pháp, nói cho họ biết về vụ án tự thiêu, nếu như bên Đội Chấp Pháp có người biết tôi lật lại vụ án, sẽ để mắt đến tôi! Nếu Đội Chấp Pháp có thắc mắc, có thể trực tiếp hỏi, không cần thiết theo dõi tôi, bởi vì ngoài mặt tôi chỉ vì vụ án liên quan đến bạn học nên mới đặc biệt chú ý..."
"Còn nữa, những người từng báo án nói mình nhìn thấy Hồng Ảnh, rất nhanh sẽ bị phát hiện đã... Thật ra tôi đã sớm đoán Tuần Kiểm Ti hoặc Tuần Dạ Nhân có nội gián của Hồng Ảnh!"
Lý Hạo xem qua hồ sơ vụ án, người báo án nhìn thấy Hồng Ảnh, rất nhanh đều chết, hoặc mất tích.
Đương nhiên nếu không cố ý để tâm, thật ra rất khó phát hiện.
Rất nhiều Tuần Kiểm nhận được loại án này, cũng chỉ xử lý qua loa, tùy tiện ghi lại hồ sơ, ngay cả đi điều tra cũng không làm, bởi vì lời khai quá vô căn cứ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lại người quan tâm.
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ trong Tuần Kiểm Ti chắc chắn có người đặc biệt quan tâm đến vụ án này, hễ có người báo án, rất nhanh sẽ truyền đến tai một nhóm người khác.
"Giờ mình đang bị theo dõi sao?"
"Là bởi vì mình nói đến vụ án tự thiêu, những người này muốn xác định xem mình nhìn thấy Hồng Ảnh hay vô tình phát hiện?"
"Năm ngoái lúc Tiểu Viễn chết, mình không dám nói thấy được Hồng Ảnh, chắc những người này cảm thấy xác suất lớn là do tôi ngẫu nhiên phát hiện, mà không phải là vì mình có thể nhìn thấy Hồng Ảnh, nếu không năm ngoái mình đã báo án rồi!"
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lý Hạo nghĩ tới rất nhiều, phân tích rất nhiều.
Giờ hắn tốt xấu gì cũng là một vị tuần kiểm cấp 3, lại vừa mới phát hiện manh mối của vụ án tự thiêu. Lý Hạo đoán dù có kẻ cấu kết với Hồng Ảnh, cũng sẽ không đối phó mình vào lúc này, giết mình ngược lại càng khẳng định vụ án có vấn đề, thậm chí sẽ càng rắc rối hơn nữa.
"Càng ngày càng thú vị!"
Lý Hạo hừ lạnh, nét mặt vẫn lạnh tanh, cứ như không có phát hiện bất cứ dị thường nào, tiếp tục đạp xe.
Mà chiếc xe hơi bị hắn để mắt tới, cũng nhanh bóng biến mất.
...
Ngân 7219.
Trong chiếc xe hơi vừa chạy ngang qua Hạo ngoại trừ gã tài xế trung niên, ngồi kế bên tài xế còn có một người phụ nữ.
Trông như một cặp vợ chồng bình thường, không có gì đặc biệt.
"Không phát hiện gì cả."
Sau khi nhanh chóng rời xa Lý Hạo, trong xe trầm mặc một lúc, người phụ nữ nhỏ giọng nói một câu.
Tài xế hình như không nghe thấy.
Một lát sau, tài xế mới ôn hòa nói: “Chắc chỉ là trùng hợp, vì cái chết của Trương Viễn nên mới quan tâm, dù sao Trương Viễn là bạn tốt của hắn."
Người phụ nữ khẽ gật đầu.
Trong xe lần nữa yên lặng.
Một lúc sau, tài xế bỗng nhiên nói: “Không loại trừ còn những khả năng khác, cứ tiếp tục trước đã, theo dõi từ xa là được, gần đây phải cẩn thận hơn, đám người đáng ghét kia sắp tới Ngân Thành rồi."
"Hiểu rồi!"
Người phụ nữ kia lại gật đầu, bà ta biết tài xế nói tới ai, những kẻ kia quả thật rất đáng ghét.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh.