Hắn rời đi, Thương Miêu vẫn còn đang phơi nắng trên sân thượng, ăn xương sườn.
Phương Bình thấy ba mẹ, cười nói: "Thương Miêu sẽ ở nhà chúng ta mấy ngày, mẹ, nấu cơm nhiều nhiều hơn chút, chuẩn bị cho nó một phần."
Lý Ngọc Anh vội vàng gật đầu, sau đó có chút bất an nói: "Con... Yêu quái..."
Để yêu quái trong nhà không sao chứ?
Phương Bình ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Không có chuyện gì, mẹ cứ coi nó như con mèo bình thường là được, rất đáng yêu, chỉ là ăn hơi nhiều."
"Vậy cũng không sao, bây giờ nhà mình cũng không thiếu đồ ăn..."
Phương Bình thấy mẹ mình yên tâm, ho nhẹ một tiếng nói: "Vậy… chuẩn bị nhiều một chút! Nó ăn mấy tấn đồ ăn cũng không no được..."
Cả nhà đột nhiên yên tĩnh! Nuôi heo cũng không nuôi như vậy! Yêu quái đều ăn nhiều như vậy sao?
Lý Ngọc Anh có chút dở khóc dở cười, con trai nói chuẩn bị thêm một phần cơm nước, bà còn tưởng là bình thường thôi, bây giờ... Lý Ngọc Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Bà đau đầu, Phương Viên lại trơ mắt nhìn nói: "Anh hai... ôm được không?"
Con mèo kia rất béo! Lần đầu tiên nhìn thấy, cô đã muốn ôm ôm cọ cọ, lại sợ Thương Miêu tức giận, anh hai cũng không ngăn nổi.
"Đừng quậy!" Phương Bình nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thương Miêu còn đang giả chết, bỗng nhiên cười nói: "Có thể chải lông cho nó!"
Thương Miêu hình như rất thích được chải lông. Từ xưa, Chiến Vương vẫn chải lông đến tận hôm nay. Bây giờ để Phương Viên chải lông cho nó, nếu nó nhìn thấy Phương Viên gặp nguy hiểm, sẽ ra tay giúp đỡ sao?
"Chải lông hả... Được!" Phương Viên vô cùng phấn khởi, rất hưng phấn.
Phương Bình trêu ghẹo nói: "Thật ra hai đứa có thể thử véo mặt nhau!"
Phương Viên chu miệng, em không có mập giống con mèo kia!
Phương Bình cười ha ha, trong lòng lại lạnh lẽo, lập tức gọi cho lão Trương, bị bắt nạt tới cửa rồi! Thế mà lão Trương hay nói Hoa Quốc là địa bàn của ông ấy, ông ấy là trùm, muốn đánh ai là đánh... Bây giờ lại bị người ta bắt nạt đến trên đầu rồi đây này!
…
Phương Bình nói cho lão Trương biết. Sau đó, Phương Bình không quan tâm nữa. Muốn điều tra rõ ràng cũng không đơn giản, còn phải xem thủ đoạn của lão Trương như thế nào.
Hai tám tháng chạp, Phương Bình về nhà. Hai ngày tiếp theo, Phương Bình không đi đâu hết, ở nhà đón tết.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.
Ba mươi tháng chạp, giao thừa đến, Phương Bình vốn đang chuẩn bị ăn bữa cơm đoàn viên, lại cảm ứng được hơi thở của nhóm người Đầu Sắt, bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ không nói thành lời.
Phiền quá đi mất!
Mặc dù biết nhóm Đầu Sắt là loại người chỉ đến quấy nhiễu nếu có chuyện thật sự quan trọng, nhưng bây giờ đang chuẩn bị ăn Tết, không khí đang tốt đẹp, bọn họ vừa xuất hiện, Phương Bình cảm thấy có chút phiền muộn.
…
Trong phòng khách, Phương Danh Vinh và Lý Ngọc Anh không xuất hiện, người vừa đến, bọn họ đã tìm cớ lên lầu, không quấy rầy con trai bàn chính sự. Phương Viên muốn chen vào, bị Phương Bình bắt ra ngoài dắt mèo đi dạo.
Thấy Phương Viên và Thương Miêu ra khỏi cửa, Lý Hàn Tùng nhịn không được muốn cười.
"Mèo này... biến thành mèo nuôi trong nhà ngươi rồi hả?"
Dắt mèo đi dạo!
Một con mèo tuyệt đỉnh, bây giờ lại bị nhân loại dắt đi chơi.
Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Đừng nói tới nó, chính nó nói nó muốn giảm béo, không phải ta muốn dắt nó."
Không biết Thương Miêu đang nghĩ gì, có lẽ là xem tivi nhiều, hai ngày nay không biết xem trúng cái quảng cáo nào, tự nhiên nói muốn giảm béo, khiên Phương Bình câm nín thật lâu. Đương nhiên, dựa theo ý của Thương Miêu, là nó dắt Phương Viên, giúp Phương Viên giảm béo.
Phương Bình chẳng muốn quản nó, nó muốn làm gì thì làm.
Rót cho đám người Lý Hàn Tùng mấy chén trà, Phương Bình uống một hớp, nói thẳng: "Sao?"
Lần này có khá nhiều người đến!
Lý Hàn Tùng, Diêu Thành Quân, lão Vương, Tần Phượng Thanh, ngay cả Tưởng Siêu cũng đến.
Nghe thấy Phương Bình hỏi, lão Vương mở miệng nói: "Có liên quan đến núi Tử Cái! Gần đây núi Tử Cái rất khá nhiều động tĩnh.
Thứ nhất, lực kéo của nó tác động lên ta càng ngày càng mạnh!
Thứ hai, theo lời của Tưởng Siêu, Chiến Vương từng nói bên trong núi Tử Cái đã xảy ra biến cố, có liên quan đến cơ duyên của Tưởng Siêu. Hơn nữa, người trong vùng cấm hình như cũng khá quan tâm đến núi Tử Cái.
Gần đây, địa quật ở Nam Giang và Bắc Hồ đều có võ giả tiến vào. Bọn họ cũng không đến chỗ đường nối, mà là chạy đến Giới Vực."
Vương Kim Dương trầm giọng nói: "Nếu là Giới Vực bình thường, ta sẽ không nhắc tới làm gì! Nhưng núi Tử Cái không phải là nơi bình thường! Tưởng Siêu biết nhiều hơn ta, Tưởng Siêu, ngươi nói cho Phương Bình nghe đi!"
Tưởng Siêu vẫn luôn ở Tây Sơn địa quật, hắn cũng không chuẩn bị đến Ma Đô, nghe vậy mới bất đắc dĩ nói: "Lão tổ nói có người muốn cướp tài nguyên của ta! Trước đây lão tổ từng nói, sau khi ta đến cấp tám, có thể mang theo ta đi cướp tài nguyên, giúp ta nhanh chóng thăng cấp. Nhưng gần đây... hình như có vấn đề rồi!
Lão tổ cũng nói có lẽ núi Tử Cái có liên quan đến Mạc Vấn Kiếm, năm đó hắn bị mai phục giết chết ở đấy. Trận chiến đó, có lẽ chủ nhân của động thiên trên núi Tử Cái cũng có tham gia, nhưng không biết là đối phương giúp hay giết Mạc Vấn Kiếm... Dù sao lúc đó cũng rất loạn, lão tổ cũng không rõ lắm, là Trấn Thiên Vương nói Mạc Vấn Kiếm bị người mai phục giết chết ở đó.
Lúc đấy cũng chết không ít cường giả, Mạc Vấn Kiếm cũng hy sinh ở đó luôn.
Nhiều người chết như vậy, theo lời lão tổ thì chắc hẳn sẽ có bảo vật ra đời!
Một đám cường giả cấp Đế, ai cũng mạnh hơn lão tổ, chết rồi cũng không có hóa đạo, nếu không chết trong chiến trường không gian, thì có lẽ sẽ chết ở núi Tử Cái... Có thể tưởng tượng được, cường giả như thế tử vong, thi thể vẫn còn, mặc dù có chút buồn nôn, nhưng thi thể cấp Đế cũng là chất dinh dưỡng… Chư vị chắc đều hiểu, bảo vật ở nơi này hiếm có đến mức nào!"
Hắn vừa nói xong, Phương Bình cũng thay đổi sắc mặt.
"Ý của ngươi là, thi thể của đám cường giả đã chết năm đó vẫn còn và đã thành phân bón cho yêu thực, bây giờ yêu thực kết ra quả năng lượng?"
Một đám cường giả cấp Đế! Có thể bảo tồn được thi thể sau khi chết đã là rất khó rồi! Phải biết, lúc đó vẫn có người sống, cấp Đế chết trận, sao lại có thể không mang thi thể của bọn họ đi?
Nhưng bây giờ, Chiến Vương nói thi thể có lẽ vẫn còn đó, không những thế, còn bị yêu thực hấp thu làm chất dinh dưỡng!
Năng lượng ẩn chứa trong cơ thể cường giả kim thân sau khi chết cũng đã cực kỳ khủng bố, nói chi đến cường giả cấp Đế! Bây giờ còn kết ra quả, Phương Bình hoài nghi quả của yêu thực tuyệt đỉnh cũng không mạnh bằng thứ này!
Chẳng trách Tưởng mập mạp tràn đầy tự tin nói chỉ cần lên tới cấp tám, hắn có thể lập tức đạt được năm sáu tầng kim thân!
Tưởng Siêu gật đầu nói: "Lão tổ nói, thi thể chắc là vẫn còn! Còn tại sao vẫn còn thì khó nói, có lẽ năm đó đánh nhau, mọi người đều bị thương rất nặng, ai cũng vội vàng chạy trốn! Cũng có thể là có yếu tố ngoài ý muốn, dẫn đến chuyện đã xảy ra. Đương nhiên, còn có một khả năng, có người đang âm mưu gì đó!"
Tưởng Siêu bất đắc dĩ: "Có lẽ có người muốn tạo ra thứ đó, để dụ một số người tới! Lão tổ cũng từng nói, gốc yêu thực mà năm đó Bộ trưởng Trương nhặt được có lẽ cũng đến từ đống thi thể bên kia, lão tổ gọi là Đế Phần! (1)
Gốc yêu thực kia, có lẽ là có người cố ý chém giết, rồi vứt cho Bộ trưởng Trương. Dù sao tình huống cũng rất phức tạp, lão tổ đang muốn nhân cơ hội không ai để ý, tìm cách lẻn vào... Nhưng bây giờ, tình huống bên núi Tử Cái rất phức tạp, thường thường có năng lượng bạo động, kết giới của Giới Vực hình như cũng có chút vấn đề.
Hơi thở của quả năng lượng quá nồng nặc, ngay cả yêu tộc ở Cấm Kỵ Hải cũng bị kéo đến. Trong đám người đến từ vùng cấm, lão tổ nói, nói không chừng cũng có hậu duệ của đám người năm đó trà trộn vào!
Bên chỗ Đế Phần, có lẽ cũng có thần binh còn sót lại của cường giả cấp Đế, nếu may mắn, bản nguyên của bọn họ có lẽ vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo! Có thể tưởng tượng được, những thứ đó hấp dẫn đến mức nào! Đừng nói bản nguyên cấp Đế, chỉ bản nguyên cấp chín thôi cũng đã khiến vô số người tranh cướp rồi!"
---
(1) Đế Phần: Phần mộ của các Đế.