Ra khỏi văn phòng, Phương Bình liếc nhìn điểm tài phú của mình:
Tài phú: 5 tỷ 801 triệu điểm
Khí huyết: 131.000 cal (131.800 cal)
Tinh thần: 8225 hz (8399 hz)
Lực lượng phá diệt: 64 nguyên (64 nguyên)
Không gian chứa đồ: 10000 mét vuông (+)
Năng lượng bình phong: 1 điểm/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 10 điểm/phút (+)
Phân tích bản nguyên: 10 triệu – 100 triệu điểm/lần
Điểm tài phú đã cao hơn khi hắn xuất quan một chút, chủ yếu là từ Giáp Bản Nguyên cùng Huyền Minh Thần Đan, hai thứ này giúp điểm tài phú của hắn tăng lên gần 2 trăm triệu.
Mấy ngày nay, Phương Bình cũng tiêu hao một chút, chinh chiến mấy lần, khí huyết và lực lượng tinh thần đều tăng lên. Hơn 130.000 cal khí huyết, chắc là còn cao hơn lão Lý một chút. Trong cấp 9, e là khí huyết cơ sở của một số võ giả bản nguyên còn không cao bằng hắn bây giờ.
"Huyền Minh Thần Đan..."
Vừa đi ra ngoài, Phương Bình vừa nghĩ về chuyện Huyền Minh Thần Đan.
Hiện tại lực lượng tinh thần và nhục thân của hắn coi như cân bằng, dùng Huyền Minh Thần Đan không có quá nhiều tác dụng với hắn. Nhưng có người có thể dùng được thứ này. Lý Hàn Tùng, lão Diêu đều có thể dùng.
Nhưng Phương Bình lại đang nghĩ, có nên để bọn họ dùng để tạo ra cân bằng hay không.
Thật ra, đôi khi cân bằn cũng đại biểu cho bình thường.
lão Diêu có lực lượng tinh thần mạnh mẽ, Lý Hàn Tùng có nhục thân mạnh mẽ, đây là cơ sở khiến bọn họ mạnh hơn cùng cấp. Một khi cân bằng, có lẽ thực lực sẽ giảm xuống.
"Có lẽ để mình dùng mới phù hợp."
Phương Bình nghĩ đến một vấn đề, nếu lần này có thể lấy được một số bảo vật tăng lực lượng tinh thần hoặc tăng nhục thân ở núi Tử Cái để hắn dùng, thì có thể vừa tăng vọt thực lực, vừa khiến thực lực tiến vào trạng thái đình trệ.
Bảo vật mọc ra trên thi thể cường giả ở núi Tử Cái có xác suất cao giúp tăng cường nhục thân.
Đến lúc đó... có lẽ có thể dùng Huyền Minh Thần Đan để cân bằng, để lực lượng tinh thần của mình tăng lên.
"Tạm thời giữ đi!"
Phương Bình thầm nghĩ, trong đầu lại xuất hiện điểm tài phú, như Thương Miêu nói, vật chất bất diệt của hắn đều do trộm được... cũng không phải hắn tự sinh ra.
"Vật chất bất diệt... có thể dùng để chiến đấu, có thể dùng để khôi phục, cũng có thể dùng để bổ sung vật hóa hình, nhưng vật chất bất diệt bên ngoài này không phải chính mình sinh ra. Có lẽ mình nên thay đổi một chút. Bản thân mình chỉ tự sinh ra có 64 nguyên, sau này khi dùng vật chất bất diệt của hệ thống, có lẽ mình nên dùng như vật tiêu hao, không phải cơ sở bản thân."
Phương Bình luôn quên một chuyện, hắn không để ý đến chút vật chất bất diệt mà cơ thể tự sinh ra.
64 nguyên!
Dùng điểm tài phú đổi, 640 ngàn điểm tài phú là đủ rồi, chút vật chất bất diệt ấy có làm được gì? Trên thực tế hắn gần như không hề dùng tới vật chất bất diệt của bản thân, cũng chưa từng chuyên tâm tu luyện. Chiến đấu cũng dùng của hệ thống! Nhưng dù sao mấy thứ này cũng là vật bên ngoài.
"Phải chú ý chuyện này! Mặt khác, con đường bản nguyên của mình cũng đã có phương hướng."
Mấy ngày nay, Phương Bình cũng không hề rảnh rỗi, hắn đang nghĩ đến phương hướng con đường bản nguyên của mình. Làm sao dựng ra một con đường bản nguyên vừa rộng lớn, vừa dài vừa xa? Nếu mở đường trong không gian bản nguyên, thì cần chuẩn bị những gì?
"Mình nhìn thấy quá ít con đường bản nguyên, nên nhìn nhiều một chút, nhân dịp điểm tài phú vẫn còn nhiều, nên tham khảo con đường bản nguyên của cả nhân loại lẫn yêu tộc."
Phương Bình nghĩ đến hai yêu thú cấp 9 của Thiên Bộ, đây cũng là cơ hội, có thể nhìn.
Còn có những người của thiên ngoại thiên, thử quan sát con đường bản nguyên của bọn họ. Dù không có thu hoạch, biết được một số nhược điểm của bọn họ cũng có thể đề phòng tương lai họ trở mặt.
...
Nhà giam Thiên Bộ.
Đây là nơi mà mấy ngày trước nhóm Phương Bình vừa xây, chuyên giam giữ cường giả. Bốn phía, đều là vách tường do cường giả tuyệt đỉnh dùng lực lượng tinh thần gia cố.
Bức tường không phải là hợp kim, mà dùng đá núi của Ngự Hải Sơn, đá núi này còn kiên cố hơn hợp kim bình thường nhiều.
Ngự Hải Sơn được dựng lên là vì chặn Cấm Kỵ Hải ăn sâu vào đất liền.
Thật ra nhà giam ở Thiên Bộ cũng tương tự một mô hình Ngự Hải Sơn nhỏ. Xây dựng nhà giam cũng là để sau này tiện giam giữ một số nhân vật quan trọng.
Trong phòng giam,nhóm người Điền Mục, Bắc Cung Vân đều đã đến.
Phương Bình vừa đến, hoàng kim ốc hiện ra, hắn thu nhỏ bằng gian phòng bình thường, vách tường màu vàng kim lập tức biến thành trong suốt.
Trong phòng, vị võ giả trung niên của tà giáo vẫn đang điên cuồng tấn công. Nhưng lực tấn công đã yếu hơn trước rất nhiều.
Trong hoàng kim ốc, Phương Bình có thể ngăn cách năng lượng, đối phương không thể nào khôi phục, nhục thân bị đánh nổ, lực lượng tinh thần cũng không ngừng bị làm hao mòn. Lúc này, đối phương đã cực kì suy yếu.
Ngay khi hoàng kim ốc trở nên trong suốt, đối phương cũng nhìn thấy mấy người Phương Bình, thể tinh thần hư ảo ngưng tụ thành hình người, lực lượng tinh thần dao động kịch liệt.
"Phương Bình! Thả bản tọa ra!"
Phương Bình tìm cái ghế ngồi xuống, cười nói: "Đến lúc này rồi mà ngươi còn nói vậy, ngươi thật sự không biết hay giả vờ không hiểu? Ngươi cảm thấy ngươi còn có khả năng sống sót sao? Đương nhiên, đến bây giờ ta cũng chưa giết ngươi, thật ra vẫn có một chút hy vọng sống.
Ngươi nghĩ cho kỹ xem ngươi có muốn nắm lấy hy vọng sống này hay không?"
Dứt lời, trong tay Phương Bình ngưng tụ ra một đoàn vật chất bất diệt, cười nói: "Có lẽ nếu ta vui, ta có thể giúp ngươi khôi phục nhục thân! Ngươi phải biết, với tình huống của ngươi bây giờ, dù được thả ra thì cũng chỉ là thể tinh thần.
Ngươi cảm thấy, có người sẽ bằng lòng giúp ngươi khôi phục nhục thân sao? Tự ngươi có thể làm được sao? Đại Giáo Hoàng, thần linh trong mắt ngươi, hắn sẽ lãng phí lượng lớn vật chất bất diệt, giúp ngươi khôi phục nhục thân sao?"
Đến cấp 7, nhục thân bị diệt, lực lượng tinh thần bất diệt, là có thể bất tử. Nhưng không có nghĩa là có thể tùy ý khôi phục nhục thân.
Dù đối phương là cường giả cấp 9, nếu như không thể nhanh chóng khôi phục nhục thân, lực lượng tinh thần của hắn cũng sẽ từ từ bị tiêu diệt, trở thành bèo không rễ, sớm muộn sẽ hoàn toàn biến mất.
Bóng mờ của trung niên càng thêm mờ yếu, oán độc nói: "Dù bây giờ bản tọa chết đi, thì sớm muộn cũng sẽ được phục sinh!"
Phương Bình cười nhạo nói: "Người khác tin, ngươi tin? Đại Giáo Hoàng thật sẽ phục sinh ngươi ư? Đừng nói hắn có khả năng này hay không, cho dù có, ngươi cảm thấy phục sinh một người, cần phải trả một cái giá như thế nào?
Ngươi chỉ là một tên tù nhân, đến bây giờ cũng không chịu tự bạo, ở trước mặt ta giả vờ kiên cường bất khuất cái gì? Nếu ngươi tự bạo như những người khác, ta cũng sẽ không có cơ hội thẩm vấn ngươi."
Trung niên im lặng.
Phương Bình khẽ cười nói: "Được, không nói mấy thứ này nữa. Giả vờ kiên cường cũng phải xem đối tượng là ai. Ngươi cảm thấy Phương Bình ta sẽ để ý cái này hả? Ta vì điểm ấy mà tán thưởng ngươi sao? Đừng đùa!"
Phương Bình lắc đầu, thẳng thắn nói: "Ta hỏi câu thứ nhất, mấy năm nay, đã bao nhiêu nhân loại chết trên tay ngươi?"
Thể tinh thần của trung niên hơi rung động, lực lượng tinh thần dao động nói: "Bản tọa chưa từng giết nhân loại. Võ giả thần giáo cũng vẫn luôn ẩn thế không xuất hiện. Những giáo đồ thần giáo trên xã hội... Đều là giáo đồ của các giáo phái khác! Không nên đánh đồng giáo phái khác với Thần giáo."
Phương Bình cười nhạo một tiếng, Điền Mục cười lạnh nói: "Nói như thể mình thánh thiện lắm ấy! Nhưng ngươi nói đám chuột các ngươi không dám xuất hiện, thật ra ta cũng tin, có điều, chắc là cũng đứng phía sau chỉ huy không ít.
Nói giáo đồ các giáo phái khác giết người phóng hỏa hoàn toàn không liên quan đến các ngươi, ngươi cảm thấy chúng ta tin sao? Ngươi nói ngươi không giết nhân loại, ta có thể tin ba phần, nhưng nói ngươi chưa từng chỉ huy giáo đồ tà giáo gây ra hỗn loạn, ai mà tin?"
Trung niên lần nữa trầm mặc. Có một số việc, phủ nhận cũng vô dụng.
Nhưng lực lượng tinh thần của võ giả trung niên nhanh chóng lần nữa dao động nói: "Mục đích của Thần giáo cũng không phải là những nhân loại bình thường, cũng không phải là võ giả sơ trung cấp, dù chúng ta có tính toán, cũng rất hiếm tính kế những người này!
Không sai, chúng ta từng tạo ra một số hỗn loạn, nhưng mấy năm nay các ngươi cũng rõ ràng, Thần giáo cũng chưa từng chiếm được lợi gì mà còn tổn thất nặng nề..."
Phương Bình cười ngắt lời nói: "Nếu ngươi còn muốn tự biện hộ, nghĩa là ngươi muốn sống, đúng không?"
Nếu không muốn sống, hắn căn bản không cần giải thích những thứ này.