Phương Bình có vẻ suy nghĩ, cười nói: "Đa tạ tiền bối nhắc nhở! Vãn bối còn có chuyện muốn hỏi, rốt cuộc, Vương Chiến Chi Địa... cũng chính là nơi năm đó các tiền bối đại chiến, có cái gì?
Bây giờ, không ít Chân Thần địa quật đã tập trung ở đó, chẳng lẽ lại thật chỉ vì con đường bản nguyên của hai vương?
Nếu thực như thế, nói câu khó nghe, hoàn cảnh của các tiền bối chưa chắc tốt hơn Vương Chiến Chi Địa, e là không phải là không có cường giả ngấp nghé đại con đường bản nguyên của các tiền bối."
Công Quyên Tử trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Năm xưa sở dĩ chọn nơi đó giao chiến là vì đó là tẩm cung của Thiên Thực và Thiên Mệnh. Trước đó, hai người này vẫn luôn bất hòa, đối địch mấy trăm năm. Nhưng khi đó lại bỗng dưng hợp lại, ở cùng nhau. Có lời đồn, hai người này có được vài thứ mà Địa Hoàng lưu lại, một số thứ có thể có liên quan đến đạo Hoàng Giả.
Ngay từ đầu, chúng ta tiến về Đế cung của bọn họ cũng không phải để giao chiến, chỉ muốn ép hai người giao ra vật mà Địa Hoàng lưu lại..."
Công Quyên Tử trầm giọng nói: "Năm đó, chúng ta cũng không ngờ đại chiến lại nổ ra nhanh như vậy. Vốn chỉ là một chuyến đi bức cung, cuối cùng lại là biến thành loạn chiến..."
Điểm này khớp với manh mối trước đó mà Phương Bình có.
Lúc vào Huyền Đức động thiên, hắn đã cảm thấy đại chiến nổ ra quá nhanh, tạp chí ngổn ngang trên bàn, rõ ràng ngay từ đầu chưa chuẩn bị sẵn sàng để phát động đại chiến.
Nhưng đại chiến nhanh chóng nổ ra, môn nhân cũng không kịp thu dọn những thứ này, kết quả toàn quân bị diệt.
"Phương Bình có biết chuyện này, nghe nói là một số người âm thầm xui khiến, khơi mào đại chiến lần đó, tiền bối có biết là do ai làm?"
Công Quyên Tử thở dài nói: "Thật ra chúng ta cũng cảm nhận được, vốn đại chiến sinh tử Đế Tôn không đến mức nổ ra tại thời điểm đó, nhưng khi đó, có mấy người ra tay trước, không biết Thiên Thực, Thiên Mệnh có phải là một thành viên trong đó, lãnh đạo dư nghiệt thần triều Địa Hoàng liều mạng đấu với chúng ta...
Đại chiến lập tức không thể ngăn cản, cường giả các phương cảm ứng đại chiến nổ ra, thi nhau đến giúp, có người âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, đại chiến càng đánh càng kịch liệt, đến lúc đó, đã không cách nào thu tay lại.
Cuối cùng, một số người may mắn chạy trốn cũng bị thương rất nặng, quay về sơn môn, mở ra phòng ngự cuối cùng..."
"Theo vãn bối biết, hình như có người đánh vào sơn môn."
"Không sai!"
Ánh mắt Công Quyên Tử lạnh lùng, nói: "Khi chúng ta đại chiến, một số võ giả đánh phá sơn môn, giết người vô số... khiến rất nhiều tông phái hoàn toàn bị hủy diệt! Quát Thương Sơn cũng có, nhưng khi đó Thương Miêu cũng chưa rời núi, dù chưa tỉnh ngủ, nhưng cũng dọa lui đám người đó...
Quát Thương Sơn không còn ai, một là do trước đó hầu hết đã rời núi tham gia chiến đấu, hai là nhân khẩu vốn không nhiều, một số người ở lại thực lực yếu ớt, sau này đã chết già ở Quát Thương Sơn."
Phương Bình khẽ gật đầu, hắn biết rõ những chuyện này. Hiện hắn đã hiểu nguyên nhân chiến đấu và nguyên nhân hình thành của Vương Chiến Chi Địa.
Kết hợp các tình tiết với những gì Thần Tam nói, hắn thậm chí còn đoán được ai đã dẫn dắt để người ta tấn công Giới Vực, ai trong bóng tối khơi mào đại chiến.
"Vật Địa Hoàng lưu lại... là cái gì?"
Phương Bình lại hỏi, Công Quyên Tử thản nhiên nói: "Khi đó chúng ta cũng đang ép hỏi, nhưng còn chưa hỏi ra thì đại chiến đã nổ ra, không biết rốt cuộc là vật gì. Có điều, khi đó Đế cung của hai người này có chút kỳ lạ, e là có liên quan đến vật này."
"Đã hiểu!"
Phương Bình không hỏi nữa, hắn gần như đã hiểu rõ.
Quát Thương Sơn muốn chiêu mộ yêu tộc trở về, Phương Bình cũng không có cách gì ngăn cản loạn chiến của yêu tộc Cấm Kỵ Hải, giờ hắn cũng sẽ không quản chuyện của Cấm Kỵ Hải.
Vương Chiến Chi Địa đúng là có vật gì đó!
Mệnh Vương một lòng muốn bắt hai vương, có lẽ không phải là vì đại đạo, mà là vì vật Địa Hoàng lưu lại. Trước đó Hiệp Hội Võ Đạo Thế Giới muốn võ giả cấp 8, cấp 9 các phương tập trung lại, có lẽ cũng là vì cái này.
Xem ra, có vài người biết đến. Có lẽ không biết cụ thể là cái gì, nhưng vật mà một vị Hoàng Giả để lại, bảo vật khiến hai vương coi trọng, chỉ sợ cũng không tầm thường. Bây giờ, những người này để một số võ giả cấp 8 cấp 9 tiến vào, chỉ sợ có liên quan vật này.
"Núi Tử Cái, Vương Chiến Chi Địa... đúng là trùng hợp, hiện lão già cổ hủ không xuống núi, đều để võ giả dưới tuyệt đỉnh đi mưu đoạt, là sợ sẽ chết trong đại chiến tuyệt đỉnh sao?"
Phương Bình phân tích tin tức mình biết được, vừa định rời đi, bỗng nói: "Tiền bối, mạo muội hỏi một câu, làm sao có thể khống chế yêu thú?"
"Thật ra thì cũng đơn giản."
Lần này, Công Quyên Tử cũng chẳng hề giấu diếm: "Linh thức có thể phân tách, tách một chút linh thức cắm vào trong biển linh thức của yêu thú thì có thể khống chế yêu thú. Có điều năm đó đã bị người phá giải, cũng có liên quan điểm này!
Đối phương phá hủy mối liên hệ giữa linh thức khống chế với chúng ta, khiến linh thức khống chế nổ tung trong linh thức yêu thú, khiến yêu tộc hỗn loạn..."
"Thì ra là thế!" Phương Bình lập tức hiểu ra.
"Đa tạ tiền bối giải thích, Phương mỗ cáo từ!"
Phương Bình nói đi là đi, sau lưng, Giảo lại tủi thân như đứa trẻ.
Bản vương phải làm gì bây giờ? Bản vương đâu phải yêu thú do ông lão này nuôi!
Bản vương là Yêu Vương!
Nhưng bây giờ... có vẻ như ông lão muốn khống chế những yêu tộc kia, giống như muốn khai chiến với những người khác, nó cũng không muốn làm thuộc hạ cho người khác, còn bị người khống chế.
Nó mới làm Yêu Vương vực Nam Thất được mấy ngày thôi mà! Thế mà đã kết thúc rồi ư?
"Gào!"
Giảo gào lên một tiếng, vội đuổi kịp Phương Bình, không được, đầu bếp đi rồi, nó còn làm Yêu Vương thế nào, hại chết yêu rồi.
…
Phương Bình không quan tâm Giảo, hắn ném nó cho mấy người Quách Thánh Tuyền trấn an.
Mấy ngày tiếp theo, Phương Bình chẳng hề đi đâu, cũng không làm nhiệm vụ, bắt đầu chuẩn bị cho con đường bản nguyên của mình.
...
Cùng lúc đó.
Giới võ đạo Hoa quốc cũng có chút thay đổi.
Ngày mùng 5 tháng 2, sau Lý Hàn Tùng, Diêu Thành Quân là người thứ hai trong nhóm bước vào cấp 8. Diêu Thành Quân là người đầu tiên bước vào cấp bảy, còn đột phá sớm hơn Phương Bình. Nhưng rèn luyện xương sọ khiến hắn tốn quá nhiều thời gian.
Lần này, cuối cùng Diêu Thành Quân đã rèn xong xương sọ, bước vào cấp 8.
Vương Kim Dương trì trệ không tiến, vẫn dừng lại ở cấp 7.
Mấy vị thiên kiêu trước đây hình như bắt đầu xuất hiện sự phân chia về cấp độ, Phương Bình thẳng tiến không lùi, Lý Hàn Tùng mấy lần cũng biểu hiện kinh người, Diêu Thành Quân và Vương Kim Dương lại dần dần tụt lại phía sau.
Lần này Diêu Thành Quân đột phá, nhưng Vương Kim Dương vẫn không hề có động tĩnh gì, phía bên ngoài cũng có lời nghị luận.
Trên thực tế, đối với rất nhiều người, cấp 7 cũng là cảnh giới chỉ có thể mong ngóng chứ không thể cầu.
Trước đó Vương Kim Dương biểu hiện xuất chúng, vẫn luôn gây áp lực tới Lý Hàn Tùng và Diêu Thành Quân, được rất nhiều người bình thường coi là nhân vật đại biểu cho người bình thường quật khởi. Bây giờ lại rất lâu chưa vào cấp 8, nên tất nhiên không thoát khỏi chỉ trích.
...
Trên Trái Đất có thay đổi, địa quật cũng thế.
Nam Giang địa quật.
Lúc này, những nhân vật có máu mặt tập trung lại, người từ các phương thi nhau tìm đến. Gần Giới Vực, rất nhiều cường giả từ các nơi tới đây tụ họp.
Trên sườn núi nhỏ gần nhánh sông Cấm Kỵ Hải.
Hoa Vũ khoan thai quý phái, bên cạnh đi theo mấy vị cường giả cấp 9, nhiều vị cường giả cấp 8.
Mọi người nhìn Giới Vực đối diện, Hoa Vũ nhìn chung quanh một lần, cười lạnh nói: "Thật nhiều người không sợ chết. Gần đây, phía vùng cấm xuất hiện không ít người lạ, vương tổ bảo chúng ta không cần quan tâm… Bản tôn cũng không muốn quan tâm đến bọn chúng, song, tên nào tên nấy lại hết sức cuồng vọng."
Hoa Vũ cảm thấy trước kia Phong Diệt Sinh xem như kẻ cuồng vọng. Phương Bình của Phục Sinh Chi Địa, Cơ Dao của Thiên Mệnh vương đình… những người này đều rất ngạo mạn.
Nhưng mấy tên xuất hiện gần đây, khiến hắn cảm thấy còn ngạo mạn hơn mấy vị đó.