Phương Bình lại bắt đầu sắp xếp kế hoạch: "Mèo lớn, lát nữa ngươi dẫn người đi, trở về Trái Đất! Còn lão Lý... để ta cân nhắc xem có nên mang ông theo hay không"
Nếu lão Lý thắng thật, thì đó chính là nhân kiệt tuyệt thế!
Người như vậy, nếu ở lại, có lẽ sẽ trở thành bia ngắm của phe Phong Thiên và địa quật.
Phương Bình có lẽ phải dẫn ông cùng đi!
"Chuẩn bị thông báo lão Trương, để bọn họ tiếp ứng.
Thương Miêu tràn đầy phiền muộn, lại nữa! Lại phải chạy đi báo tin!
Ngươi nhất quyết muốn bản miêu mệt chết đúng không?
Vũ trụ bản nguyên lớn như vậy, mỗi chuyện tìm người thôi cũng đã rất khó rồi, còn phải báo tin, còn phải bay trong vô tận, còn muốn tiêu hao khí bản nguyên, gần đây, nó còn chẳng có đầu cá để ăn.
Ngay vào lúc đó, trong lòng Phương Bình hơi động, có người truyền tin cho hắn.
"Nhóc con, tên Trường Sinh Kiếm này, sau khi đánh xong, bảo hắn đến thành Trấn Tinh một chuyến!"
Ánh mắt Phương Bình sáng như tuyết, nhìn xung quanh, rất nhanh dừng lại ở một nơi trong hư không, truyền âm nói: "Tiền bối muốn ra tay?"
"Cái gì?" Trong vết nứt hư không, phân thân của Chú Thần Sứ có chút bất ngờ, ra tay cái gì?
Ta chỉ nói là để Trường Sinh Kiếm đến chỗ ta thôi mà!
"Được, vậy ta giao lão Lý cho tiền bối!" Phương Bình cũng không phí lời, ngươi đã đồng ý thì ngươi chịu trách nhiệm.
Hắn còn đang lo sau khi lão Lý tiến vào Thiên Phần giả sẽ bị người đánh giết, dù sao trong đó có quá nhiều cường giả, còn nguy hiểm hơn bên ngoài nhiều. Hắn đi một mình còn phải cẩn thận, huống chi là dẫn thêm người vào.
"Kính xin tiền bối bảo vệ Lý lão sư, ta nghĩ với thực lực của tiền bối, chắc chắn không thành vấn đề!"
"Phong Thiên Vương dám ra tay với Lý lão sư, chính là không nể mặt tiền bối!"
Phương Bình kích tướng hai câu, trong lúc phân thân của Chú Thần Sứ còn đang dại ra, trực tiếp đóng kín bốn phía, không cho hắn cơ hội truyền âm lại.
Trong thế giới bản nguyên, lão Lý càng đánh càng mạnh!
Lực lượng cơ thể của ông hình như đang dần dần dung hợp với bản nguyên!
Lấy sức mạnh của nhục thân, tiến vào bản nguyên chiến đấu, đây là hai hệ thống khác nhau, nhưng bây giờ lại không xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào. Bóng người mờ nhạt càng ngày càng ngưng tụ.
Lão Lý vui mừng khôn xiết, trường kiếm bùng nổ ánh kiếm óng ánh!
"Phá!" Phá Không Kiếm Quyết!
Đối diện, Vẫn Diệt giận không nhịn nổi, nhưng lại kinh hồn bạt vía, cả giận nói: "Tại sao lại như vậy?"
Trường Sinh Kiếm càng ngày càng mạnh!
Từ ban đầu hoàn toàn bị áp chế, đến hiện tại đã bắt đầu không ngừng phản kích, sức chiến đấu mạnh mẽ, mình lại đang có xu thế không áp chế nổi.
"Rác rưởi, ngươi cũng xứng khiêu chiến bốn Đế?" Lực công kích bằng miệng của lão Lý cũng không yếu, giễu cợtnói: "Ngay cả tuyệt đỉnh ngươi cũng không bằng, làm gì có tư cách khiêu chiến ai?"
Vẫn Diệt nổi giận!
Sau một khắc, một con dấu giáng xuống từ trên trời, Thánh Nhân Lệnh.
Hắn không phong tỏa hư không nữa!
Tình hình không đúng!
Hắn phải mau chóng đánh giết người này, hình như Trường Sinh Kiếm đã hoàn thành một loại biến chất rất ghê gớm, điều này khiến hắn vừa đố kị vừa phẫn hận!
"Giết!" Vẫn Diệt điều khiển Thánh Nhân Lệnh từ xa, trực tiếp trấn áp, nhưng lại có chút bất đắc dĩ, thần binh cấp Thánh bình thường không thể tiến vào thế giới bản nguyên, Thánh Nhân Lệnh đặc biệt là vì nó là một phần của thần khí.
Nhưng bây giờ... hắn lại không biết phải đánh như thế nào.
Thánh Nhân Lệnh có thể trán áp thế giới bản nguyên, rất lợi hại, nhưng thế giới bản nguyên của Lý Trường Sinh đâu rồi?
Ban nãy vẫn còn một chấm nhỏ, bây giờ đã hòa vào Tru Thiên Kiếm, vốn cũng có thể cảm nhận được một ít, bây giờ không còn cảm nhận được nữa rồi.
Bản nguyên của hắn đi đâu rồi!
"Đại đạo bản nguyên của ngươi đâu?" Vẫn Diệt khó có thể tin, điều khiển Thánh Nhân Lệnh nện xuống người ông.
Lão Lý đột nhiên bạo phát, khí huyết ngút trời...
Vẫn Diệt kinh ngạc ngơ ngác!
Đây là cái gì?
Sao có thể bạo phát lực lượng khí huyết trong thế giới bản nguyên!
Ở đây, ai cũng bạo phát khí bản nguyên!
Lực lượng khí huyết bạo phát này ở đâu ra chứ? Hắn thật sự cảm nhận được sức mạnh khí huyết.
Lão Lý bạo phát lực lượng khí huyết, thực lực càng thêm mạnh mẽ, ông bổ xuống một kiếm, trực tiếp đánh bay Thánh Nhân Lệnh.
Sau một khắc, hình như ông nghĩ tới cái gì, xuất hiện giữa trời, một phát bắt được Thánh Nhân Lệnh đang bay ra ngoài, Thánh Nhân Lệnh bị Vẫn Diệt điều khiển, chấn thân thể ông không ngừng vỡ vụn.
Lão Lý lại cười ha ha: "Phương Bình muốn cái này, ta rất sẵn lòng nhận!"
Nói xong, gầm dữ dội một tiếng, Tru Thiên Kiếm mạnh mẽ bổ xuống!
Đốm lửa bắn tứ tung!
Chiêu kiếm này, trảm Thánh Nhân Lệnh run rẩy không ngừng, lực lượng tinh thần bám vào nó trực tiếp bị đánh nát, đây cũng là cách mà Vẫn Diệt dùng để khống chế Thánh Nhân Lệnh.
Nhưng bây giờ gặp phải thần khí, hắn lại không phải chủ nhân của Thánh Nhân Lệnh, độ khống chế cũng không cao, lực lượng tinh thần bám vào bên ngoài ngay lập tức bị đánh nát.
Bóng của Vẫn Diệt chấn động, lão Lý cũng bất ngờ, sau đó ha ha cười nói: "Thì ra không phải là của ngươi! Với độ khống chế này của người, bất kì ai cũng có thể cướp được Thánh Nhân Lệnh, rác rưởi quả nhiên là rác rưởi!"
"Vô liêm sỉ!" Vẫn Diệt giận dữ, cầm trong tay Diệt Thần Thương, chém một thương về phía ông.
Lão Lý một tay cầm Thánh Nhân ệnh, một tay cầm kiếm nhanh chóng giao đấu với hắn!
Dịch chuyển, cận chiến, Lý Trường Sinh sao có thể sợ Vẫn Diệt?
Ban đầu, Vẫn Diệt dùng lực lượng tinh thần mạnh mẽ trấn áp ông, ở thế giới bản nguyên cũng dùng bản nguyên trấn áp ông, bây giờ, đối phương vẫn rất mạnh mẽ, nhưng không còn có thể trấn áp lão Lý như trước được nữa!
Sắc mặt Vẫn Diệt lần lượt biến đổi, mạnh thì có tác dụng gì?
Hắn không đánh trúng được kẻ địch!
Tốc độ của hắn không chậm, nơi này dù sao cũng là thế giới của hắn, nhưng Lý Trường Sinh xảo quyệt vô cùng, hoặc có thể nói là kinh nghiệm chiến đấu quá phong phú, hắn còn chưa ra tay, Lý Trường Sinh hình như đã biết hắn muốn tấn công ở đâu.
Qua mấy lần, hắn bị Tru Thiên Kiếm của Lý Trường Sinh trảm thương tích khắp người, Lý Trường Sinh lại có thể né được mấy chiêu của hắn.
Vẫn Diệt có thể đến cấp Đế, cũng không phải là không có kinh nghiệm thực chiến. Nhưng gặp phải một vị cường giả chiến đấu mấy ngàn trận ở địa quật thì vẫn kém hơn rất nhiều. Nhân tộc chiến đấu ở địa quật, mỗi một trận đều là liều mạng tranh đấu, không có cái gọi là luận bàn.
Vẫn Diệt cũng không lớn, còn chưa tới ngàn tuổi.
Trong ngàn năm này, hắn bế quan hơn 800 năm!
Trong 200 năm còn lại, một năm có thể chiến 10 lần sao? Trong 10 lần đó, có lần nào là liều mạng tranh đấu sao? Sinh ra trong Đảo Phong Thiên, hắn có thể trải nghiệm khoảnh khắc sinh tử được mấy lần?
Nếu so với người bình thường, kinh nghiệm thực chiến của hắn vẫn còn ổn, nhưng nếu so với những kẻ liều mạng này, hắn còn kém rất nhiều.
"Không thể!" Vẫn Diệt không cam tâm!
Đây là trận chiến đầu tiên sau khi ta xuống núi, sao có thể thua được?
Hắn còn chưa khiêu chiến Phương Bình, ngay cả mặt mũi cũng không cần, chỉ vì muốn bảo đảm trận đầu thuận lợi, cho mình một chút tự tin. Nếu không, dựa theo tác phong thường ngày của hắn, trận chiến đầu tiên sẽ khiêu chiến Phương Bình "Phong!" Thời khắc này, Vẫn Diệt lại lần nữa gào to.
Trong hư không, một cánh cửa lại hiện ra, nhanh chóng trấn áp lão Lý.
Phong Nguyên Chi Pháp mạnh mẽ hơn trong thế giới bản nguyên Thế giới bản nguyên chính là nguồn gốc của mọi thứ.
Hắn muốn phong Lý Trường Sinh Cửa ngay lập tức trấn áp lão Lý, lúc này, lão Lý không tiếp tục tránh nữa, quát to một tiếng, ánh kiếm xuyên thủng thế giới bản nguyên, như muốn giết vào vũ trụ bản nguyên!
Vù một tiếng, cửa phong ấn vốn không thể động vào đã trực tiếp bị một kiếm đẩy ra, răng rắc một tiếng... Đối diện, cái bóng của Vẫn Diệt mờ hẳn đi, khí bản nguyên tràn tán, mà cửa phong ấn cũng vỡ nát, thủng một lỗ to.
"Không thể!" Vẫn Diệt chấn động tột đỉnh, sau một khắc, phẫn nộ quát: "Không! Sẽ không! Ngươi làm sao có thể chống lại Phong Nguyên Chi Pháp của ta?"
Gào xong, chấn động nói: "Bản nguyên của ngươi... Đại đạo của ngươi... Không thể... Võ giả sao lại không có bản nguyên... Ngươi là sơ võ giả?"
1763 chữ