Ầm ầm ầm!!!
Giờ phút này, khu vực hỏa diễm, khói độc, thủy tiễn bao phủ bỗng nhiên ngưng tụ ra một bàn tay rộng vài trăm mét trực tiếp chụp về phía Hàn Phổ.
Cái vỗ này khiến cho không khí trong thiên địa như ngưng đọng lại.
Hàn Phổ xoay người, con ngươi co rút lại cực độ, hoảng sợ nói: "Lĩnh chủ cao cấp!!!"
Hắn vừa dứt lời, bàn tay to đã ầm ầm chụp xuống.
Thân thể Hàn Phổ trực tiếp bị đập xuống đất, tạo ra một cái hố to gần ngàn mét.
Bành! Bành! Bành!
Theo sau đó, mặt đất giống như động đất cấp mười mà chấn động điên cuồng.
Ánh mắt đám người Chu Hạo không khỏi nhìn về phía khu hoang dã, chỉ thấy một sinh vật hình chồn cao chừng ngàn mét, toàn thân màu trắng đang chậm rãi đạp đất đi tới.
Mỗi một bước của nó đều vượt qua vạn mét, chớp mắt đã đến bên ngoài tường cao.
"Khụ khụ... Đây… đây là Vân Điêu Vương!" Hàn Phổ giãy dụa đứng lên từ trong hố to, trên mặt tràn đầy máu tươi, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng: "Triệu tư lệnh, các ngươi sao lại chọc tới loại yêu thú cấp bậc này!"
Triệu Tư lệnh chấn động: "Vâng, là Thất Vĩ Vân Điêu… Chỉ sợ nó là huyết mạch đích hệ của Vân Điêu Vương!"
Đám Đại Tông Sư Hà Bưu, Chân Hoành cũng giật mình đi tới hỗ trợ, trách không được thú triều lần này lại xuất hiện yêu thú cấp Lĩnh Chủ khủng bố.
Thì ra là do Vân Điêu Vương thực lực Lĩnh Chủ cao cấp thúc đẩy.
"Xong rồi, Vân Điêu Vương chính là tồn tại mạnh mẽ ở Hoa Đông này, ngay cả cường giả Siêu Phàm cảnh cũng không dám tùy tiện trêu chọc. Căn cứ thành phố chúng ta vậy mà lại trêu chọc con yêu thú khủng bố này!"
Các Đại Tông Sư vừa nhìn thấy hy vọng trong nháy mắt lại lâm vào tuyệt vọng.
Ngay cả cường giả Siêu Phàm cảnh Hàn Phổ cũng không có cách nào thì bọn họ chỉ có thể chờ chết.
"Nếu như pháp laser vẫn còn thì chúng ta còn có thể dựa vào loại vũ khí này liều mạng một lần, đáng tiếc..." Triệu Tư lệnh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hắn hận Ám Thần hội đến cực hạn, chỉ là hắn cũng rõ ràng nếu như không phải Ám Thần hội phá hủy pháo laser thì e là Vân Điêu Vương sẽ không xuất hiện.
Vân Điêu Vương cao ngàn mét lạnh lùng quét nhìn những cường giả nhân loại bên dưới.
"Một đám kiến hôi mà lại dám giết huyết mạch dòng chính của Vân Điêu tộc chúng ta, các ngươi quả nhiên là chán sống! Từ hôm nay trở đi căn cứ Hoa Đông sẽ không còn tồn tại nữa!"
Rống rống rống!!!
Ba con yêu thú cường đại cấp Lĩnh Chủ đều phát ra tiếng rống, mấy chục vạn yêu thú còn lại cũng đồng loạt rống lên kinh thiên động địa.
"Aiii, xem ra ta phải đích thân động thủ rồi. Nhưng cũng tốt thôi, Thất Vĩ Vân Điêu là do ta giết, Vân Điêu Vương ngươi là trưởng bối của nó nên ta đành phải làm thịt ngươi!"
Đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Xoạt xoạt xoạt!!!
Không chỉ có bọn người Triệu Tư lệnh, Hàn Phổ nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, ngay cả Vân Điêu Vương cùng ba con yêu thú cấp Lĩnh Chủ và các yêu Vương khác cũng nhao nhao đưa mắt nhìn qua.
Chỉ thấy Chu Hạo mặc áo giáp màu đỏ đang chậm rãi tiến lên trước mấy bước.
Con ngươi lạnh lùng của Vân Điêu Vương không chứa chút cảm tình nào, lạnh lùng nói: "Ngươi chính là con kiến cỏ đã giết chết huyết mạch dòng chính của ta à?"
"Không sai!"
Chu Hạo đáp lại một tiếng, nhưng lực chú ý của hắn lại đặt ở trên màn hình giả lập của phần mềm Thiên Đạo.
Giá trị may mắn: 23132000 (giai đoạn hiện tại, nghĩ thầm chuyện thành công)
Chỉ nửa phút ngắn ngủi mà giá trị may mắn lại tăng lên gần 70 vạn.
"Ha ha ha ha, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết ta sao?" Vân Điêu Vương cất giọng lạnh lùng tràn đầy khinh thường.
Mà Triệu Tư lệnh và các Đại Tông Sư đều thi nhau lắc đầu.
Ngay cả cường giả Siêu Phàm cảnh như Hàn Phổ cũng không địch nổi một chiêu của Vân Điêu Vương, cho dù Chu đại nhân nhiều lần lập được kỳ công thì bọn họ cũng không cho rằng hắn có thể ngăn cản được Vân Điêu Vương tu vi Lĩnh Chủ cao cấp.
"Chu đại nhân, ngài mau trở về, chúng ta liều mạng một lần để ngài và Hàn đại nhân nhân có cơ hội chạy trốn! Hai vị hãy lưu lại hạt giống cho căn cứ Hoa Đông!"
"Đúng vậy
"Dù sao Hàn đại nhân cũng là cường giả Siêu Phàm cảnh, thủ đoạn rất nhiều nên hẳn là có thể mang theo ngài chạy trốn!"
Đám Đại Tông Sư Hà Bưu, Chân Hoành lo lắng khuyên nhủ.
Chu Hạo trợ giúp căn cứ Hoa Đông đã đủ nhiều, bọn họ không muốn nhìn thấy hắn chết ở chỗ này.
Nhưng Chu Hạo vẫn không hề bị lay động, hắn ngước mắt lên nhàn nhạt nhìn Vân Điêu Vương, thờ ơ nói: "Không thử xem thì làm sao có thể biết được!”