Chương 56: [Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Xin Lỗi, Ta Tới Trễ!

Phiên bản dịch 5317 chữ

Vèo vèo vèo vèo...

Sáu con Ám Ảnh Trùng sau khi xuất hiện lập tức triển khai công kích.

Chân nhện của chúng như ảo ảnh, tốc độ cực nhanh xông vào vòng vây của cái đuôi màu trắng, xúc tu bén nhọn đánh ra đâm về phía tám vị Đại Tông Sư.

Phập phập phập phập...

Đám người Hà Bưu căn bản không thể ngăn cản, chỉ có thể mặc cho xúc tu bén nhọn đâm rách áo giáp của bọn họ.

"Kiên trì lên!"

Triệu Tư lệnh cắn răng hô lên, dùng chiến đao chặt đứt từng cái xúc tu, nhưng xúc tu quá nhiều hắn chặt đứt một cái liền có một cái khác xông lên.

"A a a!"

Một vị Đại Tông Sư bị xuyên thủng mười mấy lỗ trên áo giáp, máu tươi chảy ra rất nhiều, đau đớn đến mức hắn liên tục rống lên, khuôn mặt vặn vẹo.

Tình huống của Hà Bưu cũng không tốt hơn bao nhiêu, chiến đao trong tay hắn điên cuồng chém ra: "Đi chết đi đám tạp chủng! Các ngươi đều chết hết cho ta!"

Hắn vừa gào thét vừa dần dần thoát ra ngoài.

Triệu Tư lệnh thấy vậy mà lo lắng quát: "Hà Bưu trở về!”

Chân Hoành nhanh tay nhanh mắt, bả vai chấn động, từ áo giáp bắn ra một sợi dây thừng trói Hà Bưu lại kéo trở về.

Nhưng xúc tua rậm rạp đã nhân cơ hội này vây khốn Hà Bưu.

Mắt thấy xúc tu bén nhọn sắp đâm thủng mũ giáp của Hà Bưu và đâm vào đầu hắn, các Đại Tông Sư còn lại đều bi phẫn giãy dụa muốn cứu Hà Bưu, Triệu Tư lệnh cũng điên cuồng công kích.

Nhưng xúc tu quá nhiều, cái đuôi màu trắng to lớn lại thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm ra tay với bọn họ, khoảng cách ba, bốn mét giờ khắc này tựa như một đạo lạch trời.

Vèo!!!

Xúc tu bén nhọn điên cuồng đâm ra, đâm mũ giáp cứng rắn thành cái sàng.

Đám Chân Hoành thấy cảnh này mà nước mắt chảy ra, bọn họ biết Hà Bưu xong rồi!

Ầm!!!

Nhưng ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một cỗ khí huyết áp bách cuồng bạo khủng bố từ đằng xa quét tới, không khí xung quanh gần như ngưng trệ.

Vốn dĩ xúc tu đang muốn đâm vào đầu Hà Bưu lại giống như bị người mạnh mẽ túm lấy mà liền dừng lại.

Ngay sau đó, từng đạo ánh đao lăng lệ ác liệt hiện ra.

Cái đuôi màu trắng to lớn đang vây khốn đám người Hà Bưu bị chặt đứt.

Chu Hạo mặc áo giáp màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của đám người Triệu Tư lệnh.

"Xin lỗi, ta tới trễ."

Đám người Triệu Tư lệnh thấy thế lập tức vui đến phát khóc.

"Chu đại nhân!"

"Là Chu đại nhân!!"

"Nhanh lên Chu đại nhân, mau cứu Hà Bưu!"

Chu Hạo tự nhiên cũng thấy được tình huống nguy cấp của Hà Bưu, thân ảnh hắn liên tục lóe lên, từng đạo đao quang như mưa nhanh chóng chặt đứt vô số xúc tu.

Ám Ảnh Trùng sợ hãi bỏ chạy tứ tán, tốc độ của bọn chúng cực nhanh, hơn nữa Chu Hạo lại có tâm tư riêng cho bọn người Triệu Tư lệnh nên nhất thời không đuổi theo chúng.

Bịch!!!

Hà Bưu ngã trên mặt đất, các Đại Tông Sư còn lại phải dùng chiến đao để chống đỡ thân thể.

"Các ngươi thế nào rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?" Chu Hạo cất bước tới ngăn trước người Triệu Tư lệnh và những người khác, gấp gáp hỏi.

Triệu Tư lệnh nặng nề thở ra, nói: "Chút vết thương này đối với bọn ta mà nói không tính là gì. Trước mắt chúng ta phải tranh thủ thời gian ngăn cản Thất Vĩ Vân Điêu, tuyệt đối không thể để cho nó triệu hoán những Yêu Vương khác, vì như vậy đối với căn cứ thành phố Hoa Đông mà nói là một tai nạn thật lớn!"

"Yên tâm, cứ giao cho ta!" Ánh mắt Chu Hạo nhìn thẳng vào Thất Vĩ Vân Điêu, nói.

Huyết mâu lạnh lùng của Thất Vĩ Vân Điêu cũng khóa chặt Chu Hạo.

"Nhân loại sâu kiến, chính là ngươi đã giết thuộc hạ của ta đúng không?" Giọng nói âm trầm phát ra từ trong miệng Thất Vĩ Vân Điêu.

Chu Hạo ngẩn ra, con Yêu Vương cao cấp này thế mà còn biết nói chuyện.

Hắn cười lạnh nói: "Nếu như ngươi chỉ là đám rác rưởi Tứ Dực Ảnh Báo kia thì không sai, chúng là do ta giết!"

Grào!!!

Thất Vĩ Vân Điêu rống giận.

"Sâu kiến đáng chết, ngươi sẽ phải trả giá đắt!"

Lời này vừa ra, cái đuôi màu trắng bị chém đứt trong nháy mắt lại mọc ra, sau đó điên cuồng cuốn về phía Chu Hạo.

Giờ khắc này Chu Hạo cũng không giữ lại sức nữa, dù sao đối thủ trước mắt hắn chính là Yêu Vương cao cấp, thống ngự một khu hoang dã trong căn cứ thành phố.

Ầm!!!

Khí huyết của hắn sôi trào, khí tức cuồng bạo toàn thân bùng nổ, mơ hồ ngưng tụ thành một con Viễn Cổ Long Tượng, lực áp bách ngập trời như là bão tố biển gầm bắn ra bốn phía.

Đám người Triệu Tư lệnh ở phía sau đều trợn tròn con mắt.

"Đây… đây chính là thực lực của Đại Tông Sư đỉnh phong sao?"

"Quá mạnh mẽ!"

Đám người Chân Hoành không nhịn được thốt lên, khí huyết toàn thân bọn họ vào giờ phút này đều bị Chu Hạo áp chế.

"Sâu kiến, chết đi cho ta!"

Thất Vĩ Vân Điêu cũng cảm nhận được khí huyết áp bách kinh người từ Chu Hạo, nó ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể cao trăm mét trong nháy mắt tăng vọt đến hơn bảy trăm mét.

Nó giống như là người khổng lồ quan sát Chu Hạo.

Cái đuôi to lớn của nó điên cuồng càn quét càng che khuất bầu trời.

Đầm nước lạnh như băng đang dần ngưng tụ thành băng, sau đó ầm ầm vỡ vụn.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ nứt vỡ và ngưng tụ của băng đá.

Chu Hạo thoáng nhìn, cười hỏi: "Ngươi chỉ có chút thực lực ấy thôi sao?"

Nói xong thân ảnh hắn bỗng nhiên biến mất, trong huyết mâu của Thất Vĩ Vân Điêu hắn lóe ra bảy đạo thân ảnh.

"U Ảnh Thất Đao!"

Bảy cái Chu Hạo nương theo ánh đao trong phút chốc dần dần hội tụ thành một ánh đao.

“Trảm!”

Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Chu Hạo vang lên.

Trong thiên địa phảng phất như chỉ còn lại một đạo ánh đao này.

Bạn đang đọc [Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên của Nhị Sư Huynh Bản Tôn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    18

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!