"Khụ khụ… Chu đại nhân, ngài đánh chết hơn trăm con Ám Ảnh Trùng thì xem ra lần thi đấu này đệ nhất không phải ngài thì còn ai nữa!" Đại Tông Sư họ Vu nói.
Chu Hạo vội khiêm tốn nói: "Không nhất định, số lượng Ám Ảnh Trùng không ít nên tất cả mọi người đều có cơ hội."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong giọng nói của Chu Hạo.
Triệu Tư lệnh cười ha hả nói: "Chu đại nhân có vận khí cũng có thực lực, nếu đổi lại là chúng ta cho dù tìm được hang ổ của Ám Ảnh Trùng cũng chưa chắc có thể giết nhiều như vậy. Nhưng đêm nay mọi người cứ tiếp tục cố gắng, bất kể như thế nào Ám Ảnh Trùng thiếu đi một con thì uy hiếp mà căn cứ thành phố gặp phải cũng sẽ ít đi một phần!"
"Vâng, Triệu Tư lệnh nói rất đúng!"
"Đồng ý!"
Đám người Hà Bưu vội vàng mở miệng.
Mặc dù bọn họ đều rất muốn sinh mệnh thạch, nhưng cũng biết rõ mình không thể nào tranh đoạt với Chu Hạo.
Có điều Chu Hạo có thể lấy được sinh mệnh thạch thì trong lòng bọn họ cũng rất vui vẻ, dù sao tối hôm qua Chu Hạo cũng xem như đã cứu tính mạng của bọn họ.
Sau đó các Đại Tông Sư lần nữa tiến vào khu hoang dã.
Không giống với tối hôm qua, lần này đám người Triệu Tư lệnh đều cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Dù sao tất cả Yêu Vương ở các khu vực đều chạy sạch, đám Yêu thú còn lại không có chút uy hiếp nào với bọn họ.
Mà Chu Hạo vừa tiến vào khu hoang dã liền dùng lại chiêu cũ, bắt đầu tiêu hao giá trị may mắn tìm kiếm Ám Ảnh Trùng.
Giá trị may mắn xác thực rất tốt, không đến nửa giờ hắn đã tìm được mười mấy con Ám Ảnh Trùng, đánh chết toàn bộ bọn chúng.
Nhưng theo thời gian kéo dài, số lượng Ám Ảnh Trùng phát hiện càng ngày càng ít.
Đi qua hơn một giờ, mặc dù mỗi phút Chu Hạo tiêu hao hai trăm, thậm chí ba trăm giá trị may mắn cũng khó có thể tìm được một con.
"Xem ra Ám Ảnh Trùng ở khu hoang dã bên ngoài căn cứ thành phố cơ bản đã dọn dẹp xong rồi!"
Chu Hạo nghĩ đến đây, tắt đi tiêu hao giá trị may mắn, không tìm kiếm Ám Ảnh Trùng nữa.
Triệu Tư lệnh và các Đại Tông Sư vẫn đang tìm kiếm.
Bởi vì đây chỉ là suy đoán cá nhân của Chu Hạo, bởi vậy hắn cũng không nói ra trên kênh vô tuyến.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Chu Hạo dứt khoát chạy tới khu vực những Yêu Tướng kia, dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, mặc dù yêu tướng trùng thú cung cấp giá trị may mắn ít, nhưng muỗi dù nhỏ cũng là thịt.
...
Khu vực 226.
Một tiểu đội võ giả đang chậm rãi chạy.
Nhưng dáng vẻ của bọn họ lại không giống như đến khu hoang dã săn bắn, ngược lại giống như du lịch, mỗi người thần thái nhẹ nhõm.
"Thẩm Huấn luyện viên cũng thật là, thế mà điều chúng ta từ huấn luyện doanh tinh anh đến căn cứ thành phố Hoa Đông chim không thèm ị này!"
"Không có cách nào a, quan hệ của Thẩm huấn luyện viên ở Yến Kinh rất rộng, hơn nữa tổng huấn luyện viên của huấn luyện doanh đã từng là thầy của hắn, cho nên hắn nói một câu chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn tới đây!"
"Nghe nói lần này chúng ta phải cùng huấn luyện với một số học sinh ở trường cấp ba Khúc Thành."
"Trường cấp ba Khúc Thành? Đây là trường học tồi tệ gì vậy?"
"Hình như là trường xếp hạng chót tất cả trường trung học của căn cứ Hoa Đông!"
Năm vị nam nữ mặc áo giáp đủ màu, trong lời nói rất là phẫn nộ.