Nhưng rất nhanh, giọng nói của Chu Hạo vang lên: "Các ngươi còn thất thần cái gì, mau chạy đi, Hỏa Văn Thanh Mãng không dễ gì rời khỏi cây, chúng ta may mắn vẫn có thể chạy thoát!"
Hứa Linh, Trương Nghị nghe xong ánh mắt sáng lên, không hề nghĩ ngợi xoay người chạy trốn.
"Chu Hạo, ngươi là gia hỏa không nghĩa khí, vừa rồi không phải ngươi nói chúng ta một người cũng trốn không thoát sao!" Hứa Linh vừa chạy vừa không quên nói lý một trận với Chu Hạo.
"Xin lỗi, khóa sinh vật không nghe được gì nên suýt nữa ta quên mất tập tính bận rộn của Hỏa Văn Thanh Mãng!" Chu Hạo cười hì hì nói.
Vèo vèo vèo vèo…
Ba người vừa chạy, Hỏa Văn Thanh Mãng trên cổ mộc liền di chuyển, thân hình hẹp dài của chúng linh hoạt quấn tới quấn lui giữa cổ mộc giống như con khỉ nhảy nhót, tốc độ cực nhanh.
Trong đó có hai con trực tiếp đánh về phía Chu Hạo.
"Vãi, các ngươi đừng đuổi theo ta!"
Chu Hạo không rõ diễn luyện thực chiến giả lập này có người nhìn chằm chằm hay không, bởi vậy hắn cũng không có triển lộ thực lực, mà là giống như khảo hạch thi đấu ra vẻ mặt bối rối, chạy mấy bước hắn giả bộ lảo đảo té trên mặt đất.
Khi Hỏa Văn Thanh Mãng nhào tới, Chu Hạo trùng hợp dùng chân đạp mạnh lên chiến đao trên mặt đất, chiến đao bắn lên trực tiếp đâm chết Hỏa Văn Thanh Mãng đang đánh tới.
Phương pháp giả bộ yếu gà cũng là như thế, chỉ có điều hắn đã đổi một phương thức khác.
Giải quyết xong hai con Hỏa Văn Thanh Mãng, Chu Hạo híp mắt nhanh chóng phóng chạy về phía Hứa Linh.
Rất nhanh Hứa Linh đã nhìn thấy Chu Hạo.
"Hứa Linh, mau cứu ta, hai con Hỏa Văn Thanh Mãng đang đuổi theo ta kìa!" Chu Hạo vội vàng hô to.
"Chu Hạo, ngươi thật khốn kiếp!" Hứa Linh giận mắng.
Chu Hạo vọt tới cách Hứa Linh không xa liền giả vờ vấp ngã, trực tiếp bổ nhào về phía Hứa Linh, đồng thời bàn tay hắn mãnh liệt vỗ lên chiến đao, chiến đao nhanh chóng lướt qua một đường vòng cung, vừa vặn đâm vào đầu Hỏa Văn Thanh Mãng đang nhào tới.
"Tránh ra đi!" Hứa Linh dùng sức đẩy Chu Hạo đang đè trên người mình ra, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ giận dữ xấu hổ.
Chu Hạo nhịn không được nói: "Thật đng là mềm."
Hứa Linh xấu hổ vạn phần, một cước đạp lên đùi Chu Hạo: "Chu Hạo, ngươi còn như vậy về sau ta tuyệt đối không để ý tới ngươi!"
Chu Hạo thấy Hứa Linh xác thực nổi giận, vội giải thích: "Hứa Linh, ta thật không phải cố ý!"
Hứa Linh cắn răng, nàng đương nhiên thấy được Chu Hạo vấp ngã lên trên người mình, chỉ là không duyên cớ bị chiếm tiện nghi làm nàng rất là tức giận, chẳng qua bây giờ tình huống nguy cấp nên nàng cũng không tiện tiếp tục phát tác.
Vèo vèo vèo vèo…
Những con Hỏa Văn Thanh Mãng khác cũng đuổi sát theo sau.
"Còn ngẩn người làm gì, mau chạy đi!" Hứa Linh đá Chu Hạo một cước, lôi kéo hắn bỏ chạy.
Chu Hạo giả bộ như lấy lại tinh thần, thuận tay bắt lấy chiến đao.
Tốc độ của hai người nhìn như rất nhanh, nhưng so với Hỏa Văn Thanh Mãng thì chậm hơn nhiều, chỉ chốc lát đã bị bốn con Hỏa Văn Thanh Mãng vây quanh.
"Chạy không thoát rồi…" Hứa Linh cười khổ thở dài.
Chu Hạo cười đùa: "Có thể chết chung với ngươi cũng rất tốt."
Hứa Linh tức giận trợn mắt: "Đi chết đi, đồ miệng lưỡi trơn tru."
Chu Hạo liếc thấy một con Hỏa Văn Thanh Mãng ở phía sau lưng Hứa Linh mãnh liệt đánh tới, lập tức nói: "Hứa Linh, sắp chết rồi thì hãy để cho ta ôm ngươi một cái nhé?"
Hứa Linh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Chu Hạo ôm lấy mình.
Ầm!!!
Con Hỏa Văn Thanh Mãng lao tới kia liền lao thẳng vào mũi chiến đao mà Chu Hạo đang giơ lên.
Lực quán tính mạnh mẽ đè Hứa Linh bổ nhào về phía Chu Hạo.
"Ngươi còn vậy nữa sao..." Hứa Linh vốn đang muốn mắng, nhưng trên cổ cảm ứng được từng luồng nhiệt lưu làm cho nàng không khỏi quay đầu, sau đó liền nhìn thấy đầu của Hỏa Văn Thanh Mãng cúi xuống.
Chu Hạo rất vô tội nói: "Hứa Linh, lần này thật sự không liên quan đến ta."
Hứa Linh vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng nàng cũng không trách cứ Chu Hạo: "Mau đứng lên!"
Hai người đứng lên, Hứa Linh bỗng nhiên nhìn thấy một con Hỏa Văn Thanh Mãng sau lưng Chu Hạo đánh tới, vội vàng nắm chặt chiến đao lên, không hề nghĩ ngợi bổ ra.
Kỳ thật Chu Hạo đối với mọi thứ chung quanh rõ như lòng bàn tay, thấy Hứa Linh làm ra động tác công kích hắn vội vàng xoay người lui về phía sau, một bàn tay vỗ nhẹ bả vai Hứa Linh.
Lập tức, một luồng sức mạnh khổng lồ truyền ra ngoài tác dụng lên chiến đao.
Xoẹt!!!
Chiến đao giống như cắt đậu hũ, chém chết con Hỏa Văn Thanh Mãng đang đánh tới.
Hai con Hỏa Văn Thanh Mãng còn lại cũng đã đánh tới, Chu Hạo lập lại chiêu cũ, dựa vào Hứa Linh chém giết từng con.
Đến đây bốn con yêu binh trung cấp Hỏa Văn Thanh Mãng đều tử vong.
Hứa Linh ngơ ngác nhìn bốn thi thể Hỏa Văn Thanh Mãng mà có chút không dám tin hỏi: "Đây… đây là do ta giết ư?"
Chu Hạo cười he he nói: "Đương nhiên, không phải ngươi thì còn có thể là ai? Từ lúc nào Hứa Linh ngươi lại lợi hại như vậy, ngươi sẽ không phải là đột phá võ giả rồi chứ?"
Hứa Linh lấy lại tinh thần nói: "Võ giả nào có dễ dàng đột phá như vậy. Được rồi, nói cho ngươi biết cũng uổng công, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tìm Trương Nghị."