Nghĩ ngợi một lúc, Chu Hạo nhịn không được nói: "Triệu Tư lệnh, nếu có tin tức của Ám Thần hội xin kịp thời thông báo cho ta."
Triệu Tư lệnh nghe vậy liền vui vẻ nói: "Cảm ơn Chu đại nhân, có những lời này của ngài Ám Thần hội cũng không phải là uy hiếp gì. Nếu có tin tức của Ám Thần hội ta sẽ thông qua kênh vô tuyến báo cho ngài biết!"
"Được." Chu Hạo gật đầu, hắn vẫn nguyện ý góp một phần sức lực cho căn cứ thành phố Hoa Đông, dù sao căn cứ thành phố Đông là nơi hắn sinh hoạt, hắn bảo vệ căn cứ thành phố cũng là bảo vệ người nhà của hắn.
...
Tại trường cấp 3 Khúc Thành.
Trong phòng diễn luyện thực chiến giả lập.
Chu Hạo những ngày này biểu hiện rất bình thường, cũng may hắn cùng Hứa Linh và Trương Nghị tạo thành tiểu đội nên thành tích cũng không xếp cuối cùng.
Phập phập.
Hứa Linh cùng Trương Nghị đánh giết yêu binh đột kích xong, cả hai nhẹ nhàng thở ra, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.
Thấy Chu Hạo mang bộ dáng không yên lòng, Hứa Linh mấy ngày không nói chuyện với Chu Hạo cũng không nhịn được nhíu mày nói: "Chu Hạo, ngươi cũng là một phần của tiểu đội, ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?"
Chu Hạo a lên một tiếng, vội nói: "Xin lỗi, ta hơi thất thần."
Từ trong miệng Triệu Tư lệnh biết được trong căn cứ thành phố còn có Ám Thần Hội, hắn liền đặc biệt tìm kiếm một phần tư liệu cặn kẽ về Ám Thần Hội.
Vừa nhìn qua hắn ta đã kinh hãi không thôi, vì một số hành vi của Ám Thần hội quả thực phát rồ, nói phản nhân loại còn là nhẹ.
Hơn nữa có khi lần trước dị tộc biết được tin tức tuyệt thế thiên tài là hắn xuất hiện là do Ám Thần hội tiết lộ.
Điều này làm cho trong lòng hắn càng thêm cảnh giác, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận.
Một khi bại lộ hậu quả khó mà lường được.
Bản thân Chu Hao có thực lực mạnh mẽ nên hắn cũng không sợ cái gì, nhưng người bên cạnh hắn nhất là cha mẹ hắn rất có thể sẽ gặp phải độc thủ của Ám Thần Hội.
Dù sao cha mẹ hắn còn có công việc của bọn họ, hắn không có khả năng tùy thời làm bạn bên người bọn họ.
"Làm ơn đi, đây là khu hoang dã đó!" Hứa Linh rất bất mãn trừng mắt nhìn Chu Hạo: "Nếu ngươi còn như vậy thì rời khỏi tiểu đội đi!"
Trương Nghị vội nói: "Hứa Linh, đừng nói như vậy, Chu Hạo cũng bỏ ra không ít sức lực mà."
Hứa Linh hừ một tiếng, không lên tiếng nữa, nàng cũng biết lời vừa rồi của mình hơi quá.
Chu Hạo ngược lại không để ý cái gì, Hứa Linh chỉ nói năng chua ngoa, lời nói độc ác, hơn nữa hắn quả thật đã thất thần.
"Ta sẽ chú ý." Chu Hạo nói.
Hứa Linh đứng lên cảnh cáo: "Ta sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi."
Sau đó Chu Hạo tự nhiên không có tiếp tục thất thần, hơn nữa hắn còn ít nhiều biểu hiện thiên phú chiến đấu khiến cho Hứa Linh kinh ngạc không thôi.
Sau khi tan học, Trương Nghị gọi Chu Hạo lại.
"Trương Nghị, có chuyện gì vậy?" Chu Hạo nghi ngờ hỏi.
Trương Nghị gãi gãi đầu nói: "Chu Hạo, là như thế này, ngày mai là sinh nhật của em gái ta, cho nên ta muốn mời ngươi cùng tới ăn bữa cơm, thuận tiện cám ơn ngươi lần trước hỗ trợ ta tại đại hội thi đấu!"
Chu Hạo nghe xong mà không khỏi cười nói: "Được rồi, nói đến chuyện này ta còn chưa thấy qua em gái của ngươi a. Đúng rồi, ngươi mời luôn Hứa Linh tới đi, có một cô gái cũng tiện tổ chức."
"Ta với Hứa Linh cũng không thân quen..." Trương Nghị xấu hổ nói.
"Chậc, chúng ta mấy ngày nay luôn một mực tôi luyện phối hợp nên đã sớm quen thuộc. Yên tâm, chỉ cần ngươi nhắc tới thì nàng nhất định sẽ đáp ứng."
Quả nhiên đúng như Chu Hạo đã nói, Hứa Linh nghe thấy sinh nhật của em gái Trương Nghị liền không hề nghĩ ngợi mà đồng ý, hơn nữa còn nói nàng sẽ mời thêm.
Trương Nghị do dự một chút rồi vẫn gật đầu.
Trước kia hắn không có điều kiện, hiện tại tình huống khá hơn một chút, nên hắn muốn cho em gái mình một bữa sinh nhật thật tốt.
Giữa trưa ngày hôm sau, Chu Hạo đi thẳng đến nơi đã hẹn trước.
Lúc đến nơi hắn phát hiện những bạn học khác trong lớp cũng đều ở đây, thậm chí ngay cả các thiên tài Yến Kinh cũng tới.
Không cần phải nói, đây nhất định là Hứa Linh an bài.
Chu Hạo vội đi tới trước mặt Hứa Linh, nhot giọng hỏi: "Hứa Linh, sao ngươi lại mời tới nhiều người như vậy?"
Hứa Linh giải thích: "Hôm qua Trương Nghị có nói với ta, em gái của hắn từ nhỏ đã khá tự ti, ở trường học gần như không có bằng hữu, cho nên lần này nhờ ta làm náo nhiệt cho em gái của hắn một chút."
"Ta nghĩ vừa vặn lớp huấn luyện của chúng ta không tụ tập qua một lần, nên ta liền thừa dịp cơ hội lần này mời tất cả mọi người đều tới."
Chu Hạo giật mình, dò hỏi: "Những tên thiên tài Yến Kinh kia vậy mà nể mặt ngươi sao?"
Hứa Linh cười nói: "Viên Thành, Vân Yên vẫn là tương đối dễ nói chuyện, về phần ba người Phương Vũ, Lôi Kim Bằng đều là do Viên Thành thuyết phục mà tới."
Chu Hạo chịu phục, Hứa Linh không có thiên phú gì trong chiến đấu, nhưng phương diện đối nhấn xử thế nàng ngược lại kế thừa ưu điểm của cha nàng, mới mấy ngày ngắn ngủi mà nàng đã có thể nói chuyện với đám người Viên Thành, Vân Yên.
Đương nhiên Chu Hạo không biết là đám người Viên Thành, Vân Yên có thể đến kỳ thật cũng có một phần công lao của Thẩm huấn luyện viên.
Theo thời gian trôi qua, Trương Nghị và em gái của hắn lại chậm chạp không tới.
Bầu không khí dần dần trở nên náo động.
Dù sao rất nhiều học sinh tới đều là cho Hứa Linh mặt mũi.
"Hứa Linh, Trương Nghị đâu rồi, sao hắn còn chưa tới?"
"Là sinh nhật của em gái hắn nên ta phải đến sớm đó!"
"Đúng vậy, nhanh lên một chút a, buổi chiều chúng ta còn có tiết học!"
Không ít học sinh nhao nhao phàn nàn.