"Mau nói, em gái ta rốt cuộc bị ai mang đi?" Trương Nghị tiến lên, giận dữ trừng mắt nhìn Lý Mai.
Lão sư cũng quát lớn: "Lý Mai, tính chất chuyện này rất nghiêm trọng, nếu như ngươi tiếp tục nói dối chúng ta sẽ thông báo cho phụ huynh của ngươi!"
Lý Mai vừa nghe đến mời phụ huynh lập tức cuống quýt, vội nói: "Lão… lão sư, ta… ta cũng không biết, là có người cho ta hai ngàn nhân dân tệ, bảo ta lừa Trương Dĩnh đến góc sân luyện võ!"
"Quả nhiên là ngươi!" Trương Nghị phẫn nộ nắm lấy cánh tay Lý Mai.
Lão sư vội vàng quát: "Vị học sinh này, mời ngươi bình tĩnh!"
Chu Hạo cũng nói: "Trương Nghị, đừng xúc động!"
"Lý Mai, ngươi dẫn chúng ta đi đến góc sân luyện võ." Vân Yên nói.
Rất nhanh, đám người đã đi tới góc sân luyện võ.
Nơi này quả thật có chút vắng vẻ, bên cạnh vừa vặn có đài cao che lại đại bộ phận tầm mắt.
"Hả? Là lá vụn của Thiên Đằng Hoa!" Chu Hạo đưa mắt nhìn qua, hắn cảm ứng nhạy bén nên lập tức phát hiện một mảnh cỏ cây rất nhỏ.
"Cái gì? Thiên Đằng Hoa?"
Một đám học sinh cùng với lão sư đi theo đều xôn xao.
Thiên Đằng Hoa là yêu binh cấp thấp của Yêu tộc chuyên điều tra tình báo của nhân loại Trái Đất, bình thường rất khó phát hiện.
Chu Hạo cầm một mảnh lá cỏ lên, đám người Viên Thành, Vân Yên lập tức tiến lên.
"Đúng là Thiên Đằng Hoa!"
Tất cả học sinh đều biến sắc.
Giáo viên đi theo cũng vội vàng thông báo cho lãnh đạo trường học.
Trong trường học xuất hiện Thiên Đằng Hoa chính là đại sự.
Trương Nghị run rẩy, sắc mặt trắng bệch nói: "Sao lại là Thiên Đằng Hoa, chẳng lẽ em gái ta đã..."
Chu Hạo híp mắt, cẩn thận cảm ứng, sau đó nói: "Trương Nghị, ngươi đừng gấp, em gái của ngươi hẳn là không có xảy ra chuyện gì, ta cảm thấy là có người phối hợp với Thiên Đằng Hoa mang em gái của ngươi đi!"
"Có ý gì? Thiên Đằng Hoa không phải của Yêu tộc sao, làm sao lại liên hợp với người khác?" Những học sinh khác đều có chút mơ hồ.
Viên Thành, Vân Yên và các thiên tài Yến Kinh lập tức biến sắc.
"Ám Thần hội!" Phương Vũ kinh hô lên.
Lôi Kim Bằng trầm mặt nói: "Trương Nghị, em gái ngươi xong rồi, chỉ có Ám Thần hội mới cấu kết với dị tộc, nhưng Ám Thần hội quá thần bí, hơn nữa thế lực cường đại, người bọn hắn muốn cơ bản không có khả năng có hy vọng sống sót!"
Mặc dù Trương Nghị không biết Ám Thần hội là thế lực gì, nhưng nhìn phản ứng của đám người Viên Thành hắn liền biết rõ đây là một tồn tại hắn không trêu chọc nổi.
"Trương Dĩnh... Là ta đã hại ngươi!" Trương Nghị rốt cuộc chống đỡ không nổi mà khóc rống lên.
Vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Trương Nghị, ngươi khóc cái gì mà khóc? Ám Thần hội thì như thế nào, người của bọn hắn đã dám mang em gái của ngươi đi thì chúng ta sẽ tìm tới Ám Thần hội!"
"Em gái của ngươi nhiều nhất là bị mang đi hơn một giờ, chúng ta nắm chặt thời gian vẫn còn có cơ hội cứu nàng trở về!"
Trương Nghị nghe thấy thế lập tức lấy lại tinh thần, trong mắt dấy lên hy vọng: "Đúng, em gái ta còn có thể cứu về, ta muốn cứu nàng trở về!"
"Nói đùa cái gì vậy? Đó chính là Ám Thần hội đấy!" Lôi Kim Bằng nhịn không được nói: "Ngay cả các căn cứ lớn cũng không thể tìm ra Ám Thần hội, thế lực lớn như võ giả công hội và liên minh thương thành cũng không thế phát hiện được Ám Thần hội, chỉ bằng các ngươi làm sao có thể tìm được!"
Chu Hạo lạnh lùng quét nhìn Lôi Kim Bằng: "Không ai bảo ngươi đi, ngươi sợ thì cút về trường học!"
Lôi Kim Bằng nhất thời nổi giận: "Bà mẹ ngươi..."
Hắn còn chưa nói hết lời liền phát hiện những học sinh khác từng người đều đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Ngay cả Viên Thành, Vân Yên cũng như thế.
"Ta đồng ý cùng đi cứu em gái Trương Nghị!"
"Đồng ý!"
"Tính thêm ta nữa!"
"Ta cũng đi!"
Những học sinh khác nhao nhao hưởng ứng.
Sau khi biết tổ chức Ám Thần hội cấu kết với dị tộc, bọn họ đều nguyện ý bỏ ra một phần sức lực.
"Các ngươi điên rồi!" Phương Vũ giọng nói the thé hô lên. "Viên Thành, Vân Yên, bọn họ điên rồi mà chẳng lẽ các ngươi cũng điên theo sao?"
"Chỉ là đám người chúng ta cho dù tìm được thì thế nào? Chỉ sợ trong nháy mắt liền bị cường giả của Ám Thần hội tiêu diệt!"
Viên Thành lắc đầu, thản nhiên nói: "Phương Vũ, trước mặt đã là trái phải rõ ràng, chúng ta sao có thể lùi bước? Nếu như lùi bước thì chúng ta luyện võ còn có ý nghĩa gì?"
Phương Vũ nghe vậy liền ngây người.
Những học sinh khác cũng nhìn về phía Viên Thành.
"Nói hay lắm!"
"Đây mới thực sự là thiên tài!"
Trương Nghị nhìn các học sinh xung quanh, nức nở nói: "Cảm ơn mọi người…"
Chu Hạo vỗ vỗ bả vai Trương Nghị, sau đó nhìn bốn phía nói: "Ám Thần hội quả thật rất mạnh, mọi người có dũng khí nhưng cũng không thể để bị hy sinh vô vị. Như vậy đi, ta đề nghị chúng ta trở về trường học trước, mặc áo giáp chính thức vào để phòng ngừa bất trắc!"
"Đồng ý!"
Những học sinh khác đều gật đầu.
Hứa Linh nhìn Chu Hạo lúc này mà trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười. Nàng phát hiện ở trước mặt tình huống trái phải rõ ràng này Chu Hạo vậy mà quả quyết như thế, tràn ngập mị lực.