Thẩm Tĩnh xua tay, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc hẳn "Nhưng ta nói trước, ta mặc dù đồng ý việc này nhưng các ngươi nhất định phải thống nhất hành động, tuyệt đối không thể đơn độc tìm kiếm. Mặt khác nếu có bất kỳ phát hiện nào phải lập tức báo cáo, ta sẽ để cho bộ tình báo chuyên môn thiết kế cho các ngươi một kênh vô tuyến để thuận tiện cho các ngươi trao đổi.”
"Đây là lần đầu tiên lớp huấn luyện trọng điểm chúng ta hành động tập thể, ta hy vọng mỗi người các ngươi không được xúc động, mà phải coi đây chính là nhiệm vụ huấn luyện để hoàn thành!"
Đám người Hứa Linh lập tức hô: "Vâng, Thẩm huấn luyện viên!"
Ba người Phương Vũ, Lôi Kim Bằng, Nghiêm Anh vốn không muốn tham gia, nhưng nghe được Thẩm huấn luyện viên nói vậy thì chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
...
Hiệu suất của Thẩm Tĩnh rất cao, chỉ mấy phút đồng hồ hắn đã thông báo cho bộ phận an nình của thành phố, điều động camera giám sát các đoạn đường, hình thành sự sàng lọc giao nhau, lấy nơi ở của Trương Nghị và em gái hắn làm trung điểm để bắt đầu tiến hành tìm kiếm kiểu trải thảm.
Như vậy người mang Trương Dĩnh đi dù có ngụy trang nhiều lần thì vẫn bị xác định ra phạm vi hành động chủ yếu.
Nửa giờ sau.
Học sinh lớp huấn luyện trọng điểm mang theo áo giáp chính thức đi tới đường Hoa Thắng.
"Tổng cộng có bốn đoạn đường chủ yếu, lớp chúng ta có 41 học sinh, như vậy mỗi 10 người sẽ tạo thành một tiểu đội, hai người hình thành một tiểu tổ phân biệt tìm kiếm từng đoạn đường."
"Nhớ kỹ, mỗi phút các ngươi đều phải báo cáo tình huống. Vân Yên. Ngươi có tư duy kín đáo, phụ trách ghi chép tình huống của các tiểu đội, suy đoán vị trí cụ thể của người kia." Chu Hạo nghiêm túc phân phó.
Những học sinh khác không tranh đoạt quyền lãnh đạo với Chu Hạo, Thẩm huấn luyện viên đứng bên cạnh cũng không mở miệng, thẳng đến khi Chu Hạo phân phó xong hắn mới vỗ tay: "Phải chú ý an toàn! Bắt đầu đi!"
Lập tức một đám học sinh nhanh chóng rời đi, trên mặt bọn họ chẳng những không có chút sợ hãi nào mà ngược lại còn tràn đầy hưng phấn.
Mà sắc mặt Thẩm Tĩnh mặc dù rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy lo lắng, hắn vô cùng rõ ràng sự đáng sợ của Ám Thần hội.
Nhưng vì không muốn đả kích đám học sinh nên hắn chỉ có thể mặc cho bọn họ.
Đương nhiên hắn đã âm thầm thông báo cho Triệu Tư lệnh của căn cứ thành phố, chỉ cần có chút không thích hợp Triệu Tư lệnh có thể chạy đến trong khoảng thời gian ngắn.
"Hi vọng lần hành động này có thể giúp cho những học sinh này có một bài học thực chiến khó quên!" Nhìn đám học sinh rời đi, Thẩm Tĩnh tự lẩm bẩm.
Trong một khách sạn cao tầng cách đường Hoa Thắng không xa, đám Đại Tông Sư Hà Bưu và Chân Hoành đang tề tụ một chỗ.
Bọn họ thông qua khe hở rèm cửa nhìn xem đám học sinh của trường cấp ba Khúc Thành phía dưới chia làm bốn đội chạy về phía các đoạn đường.
"Lão Thẩm này càng ngày càng hồ nháo!"
"Đúng vậy, hắn vậy mà để cho một đám học sinh đi tìm Ám Thần hội! Đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?"
"Hắn cũng thật sự ác tâm a!"
Mấy vị Đại Tông Sư nhao nhao oán giận, những ngày này bọn hắn luôn một mực tìm kiếm Ám Thần Hội nhưng không có chút tiến triển nào.
Lần này sau khi Triệu Tư lệnh biết được chuyện lớp huấn luyện trọng điểm của trường cấp ba Khúc Thành, hắn liền phân phó bọn họ tạm thời đình chỉ hành động, trốn ở sau màn âm thầm điều tra, vì vậy mới có một màn này.
Hà Bưu ngồi trên ghế sô pha, uống nước trà cười ha hả nói: "Ta thấy đám nhóc này cũng rất có dũng khí, đáng giá trọng điểm bồi dưỡng!"
Chân Hoành gật đầu đồng ý: "Không sai, tuy rằng bọn họ có xúc động khi dám đứng ra mặt với Ám Thần hội, nhưng phần dũng khí này là vô cùng đáng quý. Nếu như bọn họ có thể tiếp tục duy trì như vậy, một khi trưởng thành bọn họ chính là trụ cột chân chính của nhân loại chúng ta!"
"Huống hồ có những vị Đại Tông Sư chúng ta tọa trấn, chẳng lẽ còn cần lo lắng an toàn của bọn hắn sao?"
Các Đại Tông Sư khác cũng không phản bác, trong lòng bọn họ cũng tán thành dũng khí của những học sinh này, chỉ có điều không ai cho rằng những học sinh này có thể phát hiện cái gì, trên thực tế xác định đường Hoa Thắng cũng là thu hoạch duy nhất trong những ngày qua của bọn họ.
...
Đám người Chu Hạo tự nhiên không biết sau lưng có các Đại Tông Sư đang nhìn chằm chằm và âm thầm bảo hộ mình.
Bọn họ phân thành 4 tiểu đội, 20 tiểu tổ, kênh vô tuyến vô cùng náo nhiệt.
"Khu A an toàn!"
"Khu B an toàn!"
"..."
Không ít học sinh cứ nửa phút liền báo cáo một lần, khiến cho Chu Hạo hết sức im lặng, nhưng hắn cũng không ngăn cản loại hành vi này lại, dù sao nếu thật sự xảy ra vấn đề thì nửa phút một lần có thể phát hiện nhanh hơn.
"Trương Nghị, ngươi đừng lo lắng, ta tin tưởng em gái ngươi sẽ không có việc gì!" Chu Hạo nhìn Trương Nghị, an ủi.
Hắn hiểu rõ em gái bị mang đi sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với Trương Nghị.
Trương Nghị lúc này tâm tình đã dịu đi rất nhiều, hắn cảm kích nhìn Chu Hạo: "Cám ơn ngươi!"
Chu Hạo xua tay, vỗ vỗ bả vai Trương Nghị: "Khách khí cái gì chứ? Ngươi không coi ta là bằng hữu à?"
Trương Nghị không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh.
Mà lúc Chu Hạo nói chuyện cũng lặng lẽ mở màn hình giả lập ra.
Giá trị May mắn: 837100 (giai đoạn trước mắt, vận khí tăng cao.)
Hơn tám mươi vạn điểm may mắn vẫn không có một tia biến hóa.
Có kinh nghiệm tìm kiếm Ám Ảnh Trùng lần trước, Chu Hạo dứt khoát trực tiếp tiêu hao 200 giá trị may mắn mỗi phút để tìm kiếm thành viên của Ám Thần hội.
Theo giá trị may mắn nhanh chóng tiêu hao, chỉ hơn mười phút trôi qua trong lòng Chu Hạo đã tuôn ra một tia trực giác.