Tự Thủy Lưu Niên há miệng thật to, kinh ngạc nói: “Hả… Anh ta là một tên lừa đảo?”
[Má ơi, thật hay giả vậy, vị hôn phu của phú bà là một tên lừa đảo?]
[Giả rồi, nhìn cô ấy rất thông minh, sao dễ bị lừa như thế được?]
Tự Thủy Lưu Niên sợ hãi thốt lên: “Sao anh ta lại là một tên lừa đảo được?”
Vì cô ấy tin những gì An Như Cố nói, cho nên lúc này thế giới quan của cô ấy sụp đổ, cô ấy mờ mịt không dám tin, ánh mặt mơ hồ.
An Như Cố thấy dáng vẻ của cô ấy thì nói: “Cô và bạn trai chưa từng gặp mặt đúng không, chỉ nhắn tin với nhau, quen nhau qua mạng đúng không?”
“Đúng vậy.” Tự Thủy Lưu Niên gật đầu: “Anh ta nói vô tình kết bạn, nên làm quen với tôi được không.”
Vì mở thẩm mỹ viện, những người Tự Thủy Lưu Niên giao thiệp đa phần là phụ nữ. Sau khi cô ấy ly hôn, vừa có tiền vừa rảnh rỗi, nên thấy khá cô đơn, đôi khi sẽ đến quán bar.
Trước đây cô ấy không có hứng thú với người lạ, kết quả đối phương lại thường xuyên ân cần hỏi han. Vì làm trong ngành dịch vụ khá lâu, cô ấy thấy ai cũng có 3 phần giả dối, không thể đối xử lạnh nhạt với người khác, vì vậy cũng trả lời đôi câu, dần dần thân quen hơn.
Sau đó người đàn ông kia tâm sự bản thân từng có một cuộc hôn nhân đau khổ. Sự phòng bị của Tự Thủy Lưu Niên rất nặng, nhưng vì là người cùng cảnh ngộ, nên thấy cảm dộng.
Hai người lạ bắt đầu quen thuộc với nhau hơn, từ người lạ trở thành bạn bè.
Đôi khi Tự Thủy Lưu Niên cũng tâm sự những muộn phiền trong công việc cho người bạn quen trên mạng này.
Tuy người này không hiểu rõ việc kinh doanh nhưng lại quan tâm đến cảm xúc của cô ấy.
Dần dà, Tự Thủy Lưu Niên cảm giác bản thân đã gặp được một người có thể khiến cô ấy vui, có thể chọc cười cô ấy.
Tự Thủy Lưu Niên kể sơ lược về quá trình cô ấy và bạn trai quen nhau, sau đó cảm khái: “Bởi vì anh ta, tôi đã hiểu tại sao những tên đàn ông thối tha kia lại đi ngoại tình rồi, được người khác quan tâm như thế ai mà không động lòng? Chính anh ta làm cho tôi dấy lên hy vọng kết hôn lần nữa.”
[Tôi cảm thấy có ý mục đích mới quan tâm đến người khác như vậy.]
[Chuyện này sao nghe quen tai thế nhỉ? Đây chính là mấy chuyện móng heo đúng không?]
[Móng heo là sao?]
[Móng heo chính là thuật ngữ thông qua trò chuyện trên mạng, yêu đương, sau đó lừa người ta đến để bắt cóc tống tiền. Giống như nuôi heo, nuôi cho béo rồi mổ thịt, cho nên gọi là móng heo.]
Tự Thủy Lưu Niên đọc những bình luận này rồi lắc đầu: “Tôi biết rõ những cách thức lừa đảo này, tôi cũng từng nghe khách hàng nói đến những chuyện này, nhưng mà anh ta không như vậy. Tôi rất nhạy bén với chuyện tiền bạc, anh ta không hề lừa tôi đầu tư bất kỳ thứ gì cả.”
Mắt cô ấy lóe sáng, trong lòng không rõ lắm, một lát sau, hình như xác nhận điều gì đó, ngẩng đầu nhìn thẳng An Như Cố trong màn hình, giọng nói mang theo sự nghi vấn và xác nhận: “Anh ta thật sự là một tên lừa đảo đúng không? Cô cứ nói với tôi kết quả đi, tôi có thể chịu đựng được.”
An Như Cố bình tĩnh nhìn đối phương, hoa đào của hắn ta là đào hoa nát, tính cách xảo trá đa nghi, quỷ kế đa đoan, có rất nhiều tiền án.
Nếu cô không nhúng tay vào… Hoa đào này không ảnh hưởng đến người hữu duyên lắm.
Nói như vậy, hắn ta ngây thơ, không lừa dối phụ nữ, cho dù là phụ nữ có tiền tài địa vị. Người ta nói phụ bằng phu quý. Mà người hữu duyên này có tổn thương từ quá khứ, lại coi trọng sự nghiệp, tính cách độc lập, tiền tài do bản thân tự tạo ra, là nữ cường nhân, đào hoa kia không gây thương tổn đến cô ấy được.
An Như Cố không trả lời Tự Thủy Lưu Niên, vì cô hiểu kiểu người thế này thích xem chứng cứ, cô nói: “Bạn trai cô nói anh ta không ở Nam Thành, khi định ra ngày kết hôn, anh ta mới đến gặp mặt cô đúng không?”
Tự Thủy Lưu Niên lập tức gật đầu, đây cũng là nguyên nhân cô ấy vội vàng định ra ngày kết hôn: “Không sai, anh ta nói bây giờ đang đi công tác ở nước ngoài.”
[Đi công tác nước ngoài, tên lừa đảo này thiết lập nhân vật lợi hại đấy.]
[Lừa đảo: Anh đang ở Mỹ, vừa xuống máy bay, em gửi cho anh chút tiền đi.]
An Như Cố: “Nếu cô tin tưởng tôi, bây giờ cô đeo khẩu trang, đi ra khỏi nhà, sau đó đi theo hướng dẫn của tôi, thì cô sẽ tìm thấy anh ta.”
Vừa xem bói vừa xem định vị GPS, không có khó khăn gì cả, có thể vừa xem vừa xác định vị trí chính xác.
Tự Thủy Lưu Niên nhìn sự tự tin của An Như Cố, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, đeo khẩu trang, cầm điện thoại di động đứng lên: “Được, vậy tôi phải ngắt live stream hay không?”
“Không cần, cô quay camera ra đường, để tôi có thể nhìn rõ hơn.”