Thì ra mất hồn là do thể chất của con bé.
Trước đó Lưu Tang không hề tin chuyện quỷ thần, nhưng khi nãy thấy hiệu lực của Tiền Ngũ Đế, suy nghĩ đã lệch đi rất nhiều, đã tin tưởng An Như Cố tám phần.
Chuyện của con gái, Lưu Tang không dám sơ suất, cô ấy hiếu kỳ hỏi: “Nhưng trước đó con bé chưa từng gặp phải chuyện thế này.”
“Vì trước kia chưa từng sợ hãi đến mức này, xảy ra chuyện này, thần hồn cô bé đã bất ổn, sau này rất dễ mất hồn.”
Lưu Tang nghe vậy thì sốt ruột, nóng nảy hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hôm nay cô bé ngủ cả buổi không dậy, kêu cũng không tỉnh, chuyện quái dị này đã dọa Lưu Tang sợ, không muốn xảy ra chuyện này thêm nữa, nhất là còn xảy ra trên người con gái ruột của mình.
An Như Cố: “Người có bát tự Thiên Nhược, thường hệ miễn dịch rất kém, thím nói con bé thường xuyên tập thể dục, tinh thần tốt hơn thì không dễ bị mất hồn nữa.”
Tuy An Như Cố nói vậy, nhưng Lưu Tang không dám tin hoàn toàn.
Chuyện này nên đến bệnh viện khám, bác sĩ chỉ nói uống nhiều nước ấm, uống thuốc thì hiệu quả rất chậm, rất mơ hồ.
Lưu Tang chợt nghĩ đến gì đó, mắt sáng lên, nhìn Tiền Ngũ Đế: “Mấy đồng tiền cổ này có hữu dụng không, có thể cho con bé đeo được không? Thím không lấy không của con, con tính tiền đi rồi thím trả cho.”
Vừa nãy Tiền Ngũ Đế thật sự có tác dụng, những người ở đây đều tận mắt trông thấy, cơ hồ là Khương Tinh Tinh vừa đeo lên thì đã tỉnh lại.
An Như Cố nhớ đến trong đạo quán còn nguyên một rương tiền cổ, cô suy nghĩ một chút, có lẽ còn làm được thêm mười mấy xâu Đại Ngũ Đế. Tặng một xâu, không sao cả.
An Như Cố lãnh đạm nói, giọng nói như suối chảy róc rách: “Tiền Ngũ Đế mang theo dương khí của vạn người, có thể chống lại ma quỷ, trừ tà tránh hung, quả thật có thể trị chứng dễ mất hồn, thím không cần đưa tiền cho con, con tặng cho con bé.”
Lưu Tang nghe xong, không đồng ý, cô ấy không muốn chiếm đồ của con trẻ, mà cô ấy lại rất thích An Như Cố, sư phụ trên danh nghĩa của An Như Cố đã qua đời, chắc hẳn không còn tiền để sống, vì vậy không thể lấy không như thế được.
Thế là Lưu Tang lấy điện thoại di động ra, tìm WeChat của An Như Cố, giọng điệu quả quyết: “Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, vì vậy thím không thể thiếu một phân tiền của con, con nói đi, cần bao nhiêu, thím chuyển cho con.”
An Như Cố nghe Lưu Tang nói vậy, biết tính cách cô ấy rất cố chấp, không khuyên nổi, cô trầm mặc một lúc, tạm thời định giá: “5.100 tệ một xâu.”
Đạo quán bây giờ không có chút lợi nhuận nào cả, mặc dù cô có tiền, nhưng mà miệng ăn núi lở, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Chuyện Lưu Tang muốn mua Tiền Ngũ Đế đã khiến cô động tâm, bắt đầu nghĩ ra một cách buôn bán - cô có thể làm ra được khoảng 15 xâu Tiền Ngũ Đế để bán cho người hữu duyên.
Nhưng mà Tiền Ngũ Đế số lượng có hạn, bán xong thì không còn nữa, vì vậy không phải bất cứ ai cũng có thế mua. Đợi khi về, cô nghĩ vẽ chút bùa chú.
Cô bấm tay tính toán, người hữu duyên trước đó sắp đến đạo quán rồi.
Lưu Tang không thấy đắt tiền chút nào cả, ngược lại thấy quá rẻ, con gái đi học phụ đạo, một môn mà hơn mấy ngàn tệ, chỉ hơn 5000 tệ quả thật rất rẻ.
Lưu Tang thoải mái chuyển tiền cho An Như Cố, thấy cô đã nhận tiền, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tay An Như Cố: “Con chưa ăn cơm đúng không? Đi ra đây, thím nấu gì đó cho con ăn.”
Nếu là lúc bình thường thì An Như Cố đã đồng ý, nhưng hôm nay cô lắc đầu: “Con ăn cơm rồi, còn nữa, thím đừng vội, chưa tìm được hồn của con bé về.”
Lưu Tang, Khương Tinh Tinh và thôn trưởng đều nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết: ???
An Như Cố không cố ý kéo dài thời gian, mà là do Lưu Tang cứ lôi kéo nói chuyện, dẫn đến chuyện cô không nói ra được.