Lòng Khương Tinh Tinh đắm chìm trong sự ngọt ngào, căn bản không nỡ lòng tháo Tiền Ngũ Đế xuống, cô bé còn ngầu hơn đám con trai trong thôn Thang Trì!
Lưu Tang thấy bộ dáng này của con gái thì biết cô bé đang suy nghĩ gì, cười bất đắc dĩ, sau đó lại nghĩ đến một chuyện, quay sang nhìn An Như Cố, sau đó lại nhìn Đạo quán trống rỗng.
Thái độ của cô ấy bây giờ đã thay đổi 180 độ, nếu An Như Cố có bản lĩnh lớn như vậy, tất nhiên cô ấy hy vọng đối phương càng ngày càng lợi hại hơn.
Nhưng nghĩ thì dễ, còn sự thật thì rất khó, Đạo quán này thật quạnh quẽ, kém rất xa so với những Đạo quán nổi tiếng trên mạng.
Thế là Lưu Tang uyển chuyển nói: “Tiểu Cố, thím nghe nói con muốn quản lý Đạo quán, con chuẩn bị đến đâu rồi? Thím không hiểu về phương diện này của các con, không thể giới thiệu khách quý được.”
An Như Cố bình tĩnh lắc đầu, cô xoay chầm chậm xoay người lại, nhìn ra cửa chính: “Khách đến rồi.”
Cô vừa dứt lời, có tiếng bước chân vang lên, tiếng chân lớn dần, người đã đi đến cửa chính.
Đập vào mắt bọn họ là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, mặc một bộ âu phục cắt may tỉ mỉ, vừa vặn, nhưng khá già dặn, đeo kính râm to.
Lưu Tang trừng mắt nhìn, mặc dù cô ấy không mua được quần áo hàng hiệu, tuy chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy, tất nhiên có thể nhận biết một số hàng hiệu.
Người kia mặc quần áo Chanel mẫu mới nhất, túi xách Gucci, giày và kính thì không biết nhãn hiệu nào, nhưng nhìn thì biết chất lượng rất tốt. Một bộ quần áo này ít nhất mấy trăm ngàn tệ.
Người có tiền thế này, đến đây làm gì vậy?
Tự Thủy Lưu Niên bước vào Đạo quán, khi nhìn thấy An Như Cố thì mắt cô ấy sáng lên, lấy mắt kiếng xuống, đá màu đỏ đính trên nhẫn lóe lên ánh sáng xinh đẹp.
Hiển nhiên mục tiêu của cô ấy là An Như Cố, bước thẳng đến trước mặt cô, giọng nói không hề che giấu sự kích động: “Đại sư, rốt cuộc tôi đã tìm được cô.”
Lưu Tang giật mình, hóa ra là khách quý của An Như Cố! Khó trách khi nãy An Như Cố nhìn ra cửa.
Nhưng mà người phụ nữ này nhìn cao quý, sang trọng, tại sao An Như Cố lại quen biết người này?
Đường hướng dẫn đến cửa thôn thì rất chuẩn, nhưng đường ở trong thôn khá rắc rối, rất khó tìm, Tự Thủy Lưu Niên hỏi đường người dân, khó khăn lắm mới tìm đến đây được.
Còn về phần tại sao không gọi An Như Cố đến đón, nguyên nhân chỉ có một, nếu không tự đến, sao thể hiện được sự chân thành? Với lại để một đại sư có thực lực đến đón, thật sự không hợp với thân phận của đối phương.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lưu Tang, Tự Thủy Lưu Niên chủ động bắt chuyện với An Như Cố.
Tính cách của Tự Thủy Lưu Niên hướng ngoại, rất giỏi giao tiếp, chỉ một lát đã phá vỡ cảm giác xa lạ giữa họ.
Tự Thủy Lưu Niên nhớ ra gì đó, mắt lóe lên sự tức giận nói: “À, đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, hôm đó sau khi cúp điện thoại, tôi sợ anh ta chạy mất, nên đã gọi điện báo cảnh sát. Trước đây anh ta đã tham gia rất nhiều vụ án phạm tội qua mạng, còn có tiền án, cảnh sát đã moi được từ anh ta thông tin của những tên tội phạm khác trong nhóm, thế là họ bắt toàn bộ tội phạm đang ở trong nước có thể bắt được.”
Tự Thủy Lưu Niên càng nói càng cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn không yên lòng: “Anh ta là cấp cao của đám tội phạm, có liên quan đến vụ án kinh tế lớn, tội đã hỏi luật sư, tối thiểu lãnh án 20 năm tù, đại sư, anh ta có bị phán 20 năm tù thật không?”
Cô ấy chưa từng tự hào vì tên tội phạm này muốn hoàn lương vì cô ấy, trái lại thấy ghê tởm khi quen biết, thậm chí còn yêu đương với tội phạm, với lại khi tên tội phạm đó lừa cô ấy, thậm chí còn lừa gạt những người khác nữa, quả thật là chết không hối cải.