Anh ta càng nói càng hoảng hốt, dù sao trước giờ anh ta chưa phạm sai lầm lớn như vậy, theo bản năng muốn tìm người đến giúp: “Anh rể, cảnh sát có bắt em không vậy, anh mau đến đây giúp em đi.”
Giọng nói của ông Dương và em vợ rất lớn, không cần tăng âm lượng, cả phòng livestream đều có thể nghe rõ hai người bọn họ nói gì. Khi người xem nghe bọn họ nói chuyện thì đều tò mò.
[Anh rể và em vợ đồng thời xảy ra tai nạn giao thông, trùng hợp vậy sao? Nhà này có số con rệp à?]
[Sao tôi cứ thấy là lạ, ông Dương vừa tránh được tai nạn giao thông, thì em vợ đã nói bị tai nạn giao thông… Tôi có một suy đoán.]
[Mọi người nói xem, cái xe vừa đâm vào gốc cây có phải của em vợ ông ấy không? Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?]
[Lúc nãy chủ phòng còn cảm khái vận mệnh diệu kỳ, cẩn thận nghĩ lại thì thấy hơi sợ, dường như chủ phòng đã biết trước chuyện này.]
Ông Dương nhìn thấy những bình luận kia, ngẩn người, sau đó bật cười thành tiếng, dường như quên mất khi nãy vừa tránh thoát một vụ tai nạn giao thông, dành chút thời gian trả lời bình luận.
“Mọi người nghĩ đến chuyện gì đâu không? Em vợ tôi trước kia lái xe tải, kỹ thuật lái xe tiêu chuẩn, làm sao có thể trở thành tên lái xe chết tiệt kia được… Trừ phi cậu ta lái xe sau khi đã uống rượu. Nhưng cậu ta rất biết điều, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy!”
Khán giả hoài nghi em vợ lái chiếc xe kia, nghe ông Dương nói vậy thì sự hoài nghi dần dần biến mất, cảm thấy họ nghĩ quá nhiều rồi.
Kết quả ông Dương vừa dứt lời, thì trong loa truyền đến giọng nói lắp bắp: “Anh rể, sao anh biết em vừa uống rượu?”
Ông Dương: ???
Người xem: ???
Ông Dương nghe vậy thì sợ hãi, bình tĩnh lại rồi giận tím mặt: “Cậu uống rượu thật à? Cậu không muốn sống nữa đúng không?”
Giọng nói của em vợ ông Dương lộn xộn, cẩn thận nghe thì có thể cảm nhận được ngữ điệu của mấy người khi say rượu: “Ực~ Hôm nay nhóm chúng em liên hoan, trước khi ăn đã nói không uống rượu, kết quả sau khi lên món thì lại có rượu, cấp trên rót rượu cho em, sao em không uống được chứ, em muốn thăng chức đó.”
Ông Dương thấy anh ta không biết hối cải, tức giận đến nỗi mỡ trên mặt run run: “Vậy sao không gọi xe, hoặc ngồi xe buýt cũng được?”
Thấy anh rể tức giận, giọng nói càng ngày càng nhỏ, rõ ràng đang chột dạ: “Hết cách rồi, em đang vội. Em định uống chút ít thôi, với lại con đường này không có cảnh sát giao thông, khi nhận ra thì em đã lái xe ra đường.”
[Tuyệt đối không lái xe sau khi uống rượu.]
[Uống rượu xảy ra tai nạn giao thông, sao có thể chỉ uống chút ít được, tôi thấy là uống rất nhiều.]
[Nhiều lý lẽ thật đấy!]
[Sau khi uống rượu không nên lái xe, lái xe không uống rượu, tôi chỉ nói là đáng đời lắm!]
Ông Dương mở nhà hàng, nhìn rất nhiều người uống rượu vào thì hỏng việc, vì thế ông ta không uống rượu, càng không làm ra chuyện sau khi uống rượu rồi lái xe.
Ông ta thấy khó thở, vừa bực vừa đau lòng muốn mắng anh ta vài câu, mắng một hồi thì khiến khán giả nghe được biết bao nhiêu câu chửi “tinh hoa” của đất nước.
Em vợ ông Dương bị mắng đến nỗi hoài nghi nhân sinh, tủi thân nói: “Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, em biết sai rồi, em không tông trúng người, không xảy ra chuyện gì lớn cả, anh nhanh đến đây giúp em đi.”
“Nếu thật sự tông trúng người, chị cậu mà không đánh gãy chân cậu thì tôi sẽ theo họ cậu đấy.” Ông Dương tốn nửa ngày mới khôi phục tâm trạng, vò đã mẻ không sợ rơi nữa, vừa an ủi em vợ vừa an ủi chính mình: “Được rồi, được rồi, không tông vào người thì vạn hạnh trong bất hạnh rồi, anh lập tức đến ngay.”
Sự việc không gây ra chuyện không thể giải quyết, ông Dương xoa mũi, đành phải đến đó chuẩn bị chùi đít cho em vợ. Còn có thể làm sao nữa chứ? Chỉ có thể tha thứ thôi.
Ông Dương: “Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Anh trực tiếp lái xe đến đó.”
Em vợ ông Dương: “Để em nhìn tên đường một chút… Aaa, em ở ngay trên đường Vọng Hồ!”
Ông Dương: ???
Khán giả: ???