Giọng nói của An Như Cố liền mạch, không hề có chút do dự nào cả, tràn ngập sự chắc chắn, dường như tự tin với tính toán của mình là đúng. Cho dù tính toán đến từng chi tiết nhỏ, cũng không hề xảy ra chuyện tính sai.
Nghe xong Tiểu Cư Cư gật đầu thật mạnh, giọng nói tràn đầy sự bội phục: “Không sai, sau khi tốt nghiệp đại học tôi không muốn đến công ty làm việc kiểu 996, vì vậy vẽ tranh minh họa trên mạng cho người ta, tháng kém nhất cũng kiếm được 20 ngàn tệ, nếu khi nào tốt có thể kiếm được hơn 30 ngàn tệ, làm việc thoải mái hơn so với ở công ty.”
996 là văn hoá làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần, 72 giờ mỗi tuần.
[Người này nhìn không có khí chất của người làm nghệ thuật, tôi còn tưởng rằng chủ phòng xem bói sai lầm nữa chứ, kết quả kẻ bị cười là chính tôi.]
[To gan thật đấy, làm việc 996 cũng là một loại hạnh phúc.]
[Phổ cập kiến thức khoa học cho mọi người một chút, chẳng lẽ mọi người đều cho rằng vẽ tranh minh họa kiếm được nhiều tiền lắm hả, anh ấy có thể kiếm được nhiều tiền chứng tỏ anh ấy vẽ rất tốt.]
An Như Cố đổi sang chủ đề khác nói: “Dạo này anh gặp phải chuyện rắc rối gì sao?”
Ấn đường của người này lõm xuống, dường như sắp biến thành màu đen, có họa sát thân.
Tiểu Cư Cư nghe vậy than thở: “Ngay cả chuyện này mà cô cũng tính ra được. Đúng vậy, dạo này tôi gặp chút chuyện buồn phiền, không chịu được âm thanh động cơ của xe cộ, vì vậy tôi đã thương lương cùng người nhà muốn về nhà cũ ở quên một chút. Nhà cũ mặc dù hơi cũ nát, nhưng dọn dẹp sạch sẽ vẫn có thể ở được, tôi nghe nói làm vườn có thể chữa trị tâm bệnh, thế là tôi trồng rất nhiều rau ở đó, tôi tưởng rằng cuộc sống sẽ trở nên tốt hơn. Kết quả gần đây tôi gặp rất nhiều chuyện quái lạ.”
“Chuyện lạ gì thế?”
Tiểu Cư Cư không chịu được khoanh tay lại, cả người run rẩy, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi: “Đại khái khoảng 5 ngày trước, buổi tối khi tôi chuẩn bị đi ngủ, kết quả có chợt nghe có người gõ lên cửa gỗ nhà tôi, sau đó còn đập đập khóa sắt mà tôi đã cài lại, Tôi tưởng rằng người trong thôn đến tìm tôi có việc, nhưng khi mở cửa ra, bên ngoài không hề có ai cả, tôi cầm đèn pin tìm kiếm một vòng xung quanh, không tìm được một bóng người.”
Ngày hôm sau khi tôi rời giường, tôi tìm người trong thôn để hỏi thăm, người trẻ tuổi trong thôn chúng tôi đều ra ngoài thành phố làm việc, chỉ còn lại một ít người già, gần nhà cũ của tôi không có gia đình nào cả, đêm đó cũng không ai đến tìm tôi.”
[Ôi chao! Đáng sợ thật đấy!]
[Chẳng lẽ là ma đã gõ cửa?]
[Bình tĩnh, bình tĩnh lại đi, tôi nghĩ trẻ con đùa ác thôi.]
“Quê của chúng tôi phong cảnh đẹp, không khí trong lành, tôi chỉ muốn về nhà giải sầu, kết quả chẳng hiểu tại sao, càng ngày tinh thần tôi càng tệ, mỗi ngày tôi đều nằm trên giường suy nghĩ, nhưng chẳng nghĩ ra được gì cả. Cuối cùng tôi cứ cảm thấy quái lạ thế nào đó, vì vậy 2 hôm nữa tôi sẽ chuẩn bị dọn đi rồi.”
Khi nãy Tiểu Cư Cư chỉ cảm thấy hơi sợ, nhưng khi thấy người xem bình luận, bỗng nhiên toàn thân anh ta lạnh toát, khí lạnh bốc từ chân lên đến đỉnh đầu, run rẩy nói: “Thực ra tôi nghĩ rằng do gió thổi nên cửa mới đập, mọi người nói làm tôi thấy sợ đó, chẳng lẽ có ma thật hả?”
[Ở nông thôn, ở nhà cũ, đêm tối có tiếng gõ cửa, mấy thứ này chẳng phải cảnh mở đầu của phim kinh dị hay sao?]
[Chạy mau đi, không cần quay lại đây đâu, người chạy rồi có thể giữ được tính mạng.]
Lúc này An Như Cố nói: “Không cần kinh hoảng.”
Tiểu Cư Cư và người xem rất tin tưởng An Như Cố, cho nên khi nghe cô nói như vậy như ăn một liều thuốc an thần.
[Chủ phòng nói không sao cả, chắc không phải có ma đâu, người hữu duyên yên tâm đi.]
[Quả nhiên có người trong thôn cố tình trêu chọc anh đấy.]