Chương 67: [Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 67

Phiên bản dịch 4485 chữ

Cô ấy nhắm mắt lại, sau đó lại nghĩ đến chuyện nếu như đi đầu thai bị xóa hết ký ức, không khác biệt gì so với hôi phi yên diệt.

Thôi vậy hôi phi yên diệt cho xong đi.

Nhưng mãi một lúc lâu sau, cô ấy không cảm thấy đau đớn, sau đó tò mò mở mắt ra nhìn thì phát hiện ra mình đang ở trong Đạo Quán.

An Như Cố cúi đầu nhìn nữ quỷ đang ôm đầu nằm rạp trên đất: “Tên tự của cô là gì?”

Cô đã đánh ấn ký lên người nữ quỷ, vì vậy Thần Linh trong điện không làm gì cô ấy cả.

Ma nữ thấy đối phương không hại chính mình, lòng thở phào nhẹ nhõm, thành thật trả lời: “Tôi tên Thương Nguyệt.”

“Thương Nguyệt, bây giờ tôi sẽ chiêu độ cho cô, khi cô làm quỷ không phạm phải sai lầm gì, nên có thể đầu thai đến chỗ tốt, không đến mức luân lạc đến súc sinh đạo đâu.”

Thương Nguyệt thấy thế, nắm góc áo của mình, ngẩng đầu lên nhìn An Như Cố, mong chờ nói: “Đại sư, cô đừng siêu độ tôi được không?”

“Thế nào, cô vẫn muốn đến tìm người kia à?”

Thương Nguyệt nghe vậy vội vàng lắc đầu: “Không phải, tuyệt đối không đi, tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi, hai người bọn họ không còn là một người nữa, dây dưa thêm chẳng còn ý nghĩa gì.”

Quan trọng nhất nhà… Vương Kha bây giờ xấu quá, căn bản chẳng lọt vào mắt cô ấy, sau đó cô ấy bắt đầu hoài nghi mắt nhìn người của mình.

“Vậy cô muốn làm gì?”

Thương Nguyệt thành thật trả lời: “Nếu bây giờ cô siêu độ tôi, thì tôi phải xếp hàng đợi lần nữa, có thể phải xếp hàng mấy trăm năm mới đến lượt tôi.”

An Như Cố hiếu kỳ hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

Thương Nguyệt có kinh nghiệm sống dưới Địa Phủ, nên hiểu rõ sự việc dưới đó, cô nói: “Dưới Địa Phủ rất nhiều linh hồn, nhưng bây giờ trẻ sơ sinh lại quá ít, căn bản không đủ phân chia. Nhưng không thể đẩy bọn họ đến súc sinh đạo được, vì vậy đành xếp hàng chờ. Xếp hàng năm này qua năm khác, nếu bây giờ tôi mới bắt đầu xếp hàng, chắc phải đợi 200 mất thôi.”

Dưới đó quá cô đơn, quá lạnh lẽo, kém xa khói lửa nhân gian, Thương Nguyệt không muốn về Địa Phủ.

An Như Cố: …

Cô bối rối nhìn Thương Nguyệt. Thế mà Thương Nguyệt lại có thể học được phép thuật, trên cơ bản đã bước vào con đường quỷ tu, nếu như siêu độ cô ấy, cô ấy có thể thoát khỏi sự khống chế của âm ty, nói không chừng còn gây náo loạn một phen nữa đó.

Thế là An Như Cố hỏi: “Vậy cô muốn đi đâu?”

Thương Nguyệt không có chỗ để đi, lại biết bản thân không thể đi lung tung, thế là xum xoe nói: “Đại sư nói tôi nên ở đâu thì tôi ở đó.”

An Như Cố như thể lần đầu quen biết Thương Nguyệt, không nghĩ tới người này lại có khí chất chó săn tay sai đến vậy.

Cô suy nghĩ một lúc, chợt có một ý tưởng.

Xuất Vân Quán rất rộng, mỗi ngày phải quyết dọn mấy tiếng đồng hồ. Mặc dù An Như Cố không lười biếng, nhưng vẫn cảm thấy lãng phí thời gian.

“Cô ở Đạo Quán làm việc vặt giúp tôi, cô thấy sao?”

Thương Nguyệt nghe xong, cảm thấy khá tốt, thế là vội vàng đồng ý: “Được.”

An Như Cố nhìn Thương Nguyệt mặc hỉ phục đỏ chót, đầu đội mũ phượng, dải lụa dài xuống tận chân, cô nói: “Cô không mặc bộ đồ này được không, còn bộ khác để thay hay không?”

“Còn.” Thương Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc, chạm tay lên bộ đồ trên người, chớp mắt quần áo đổi thành quần dài và áo thun.

Thương Nguyệt thấy người trên đường mặc như thế nên đã huyễn hóa thành, linh hồn bình thường hoàn toàn không thể làm chuyện này, chỉ có thể mặc quần áo giấy.

An Như Cố không hỏi cô ấy học phép thuật ở đâu, dù sao ai cũng có bí mật của riêng mình, không cần thiết truy hỏi đến cùng.

Sau đó, cô sắp xếp công việc cho Thương Nguyệt.

Sáng sớm thức dậy, Thương Nguyệt quét tước gọn gàng, quen việc, rất cẩn thận, nhìn không hề giống cuộc sống an nhàn sung sướng.

An Như Cố hỏi chuyện này, Thương Nguyệt thành thật trả lời: “Sau khi chết, không còn ai hầu hạ, nhiều năm thế rồi, đành phải dựa vào bản thân.”

Để một linh hồn ở trong Đạo Quán, quả thực chưa từng nghe nói đến chuyện kỳ quái như vậy. Nếu ở đây có đạo sĩ, đoán chừng sẽ kinh ngạc há hốc miệng.

Nhưng An Như Cố không sợ quỷ hồn quấy phá, trong Đạo Quán thờ phụng rất nhiều vị thần, nhưng nếu Thương Nguyệt có ác ý, cô chẳng cần ra tay, thì sẽ lập tức hôi phi yên diệt. Nếu Thương Nguyệt chạy mất thì vẫn còn ấn ý mà cô đánh lên, đối phương không thể làm loạn được.

An Như Cố không phải làm việc vặt nữa, cô thong thả uống trà, điện thoại cô kêu ding dong một tiếng. Cô mở ra xem, tài khoản ngân hàng cộng thêm 1 triệu tệ, đây là tiền thù lao Trương Linh chuyển đến.

Cô cảm khái, Thương Nguyệt rất ngoan, cô chẳng cần xuất lực thì đã lấy được 1 triệu tệ, ai đó cho cô một Thương Nguyệt thứ hai được không?

Bạn đang đọc [Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh của Mặc Nhĩ Ngọc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!