Thương Nguyệt cảm thấy An Như Cố khác với những đạo sĩ mũi trâu mà cô ấy từng gặp, lợi hại hơn bọn họ rất nhiều, thậm chí còn thần bí đến từng chân tơ kẽ tóc.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía An Như Cố, ánh nắng chiếu lên mặt An Như Cố, khuôn mặt cô dần mờ ảo, nhìn không rõ nữa. Trong một khoảnh khắc, Thương Nguyệt chợt cảm thấy mình…
Thương Nguyệt hốt hoảng, lấy lại tinh thần, sau khi nhìn lại thì An Như Cố đã rời khỏi đó.
“Tôi mới làm hoa sen chiên giòn, cô anh thử không?”
“Được.”
Thương Nguyệt đặt một đĩa hoa sen chiên giòn lên bàn, hoa sen chiên giòn nhìn cực kỳ đẹp, tách từng cánh hoa xốp giòn ra sẽ thấy rõ nụ hoa, gần bùn mà chẳng tanh hôi mùi bùn.
An Như Cố dừng tay, đặt quyển sách xuống, cầm lấy một cánh hoa cho vào miệng.
“Có ngon không?” Ánh mắt Thương Nguyệt tràn ngập chờ mong hỏi: “Hương vị thế nào?”
An Như Cố tỉ mẩn nhấm nháp hương vị trong miệng, cánh hoa ánh dầu, xốp giòn, thơm ngọt.
Mắt cô xẹt qua một tia kinh ngạc, nữ quỷ không những có thể làm bánh mà còn ăn rất ngon nữa.
Tính cách An Như Cố khá lạnh lùng, cho dù thích vật gì đó, cô cũng không hề để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng nét mặt cô nhu hòa hơn một chút: “Rất ngon.”
“Thấy ngon là tốt rồi, tôi được một lão quỷ làm ngự trù dạy cho đấy.”
Thương Nguyệt chờ dưới Địa Phủ quá nhàm chán, nên thường xuyên tìm gì đó làm giết thời gian, nên học được cách nấu ăn.
An Như Cố ăn xong bông hoa sen chiên giòn trên tay, cô chớp mắt. Thương Nguyệt năng động, thích bay nhảy, trái ngược một trời một vực với cô.
Mấy ngày hôm nay, cô ấy đã chán đến mức ngồi đếm côn trùng.
“Cô muốn tìm hiểu thế giới này hay không?”
“Muốn chứ.”
Thế là An Như cố đứng dậy, không bao lâu sau cô mang một cái điện thoại di động đến: “Đây là điện thoại năm ngoái tôi mua cho sư phụ, nhưng ông ấy không dùng đến, cho cô dùng đó.”
Thương Nguyệt được yêu chiều mà lo sợ đi đến nhận cái hộp nhỏ màu đen, hiếu kỳ lật qua lật lại. Mấy hôm trước cô ấy đi lại trên nhân gian, thấy ai nấy đều cúi đầm chơi với cái hộp nhỏ màu đen này, cái hộp nhỏ không những biết phát sáng mà còn có thể phát ra âm thanh kỳ quái.
Cô ấy cố gắng một lúc lâu nhưng vẫn không tìm được cách dùng, đây là sự phiền não y hệt người cao tuổi khi học dùng smartphone.
An Như Cố thấy thế nên đã dạy cô ấy vài thao tác cơ bản.
Sau một lúc cố gắng học thao tác cơ bản, cuối cùng Thương Nguyệt dần dần bắt đầu thấy hứng thú, liền ngồi một chỗ chơi điện thoại.
Một người thì đọc sách, một con ma thì ngồi chơi điện thoại, ai nấy tự làm việc của bình. Nếu có đạo sĩ nào đó đến đây, đoán chừng sẽ bị cảnh tượng trước mặt dọa chết mất thôi.
Chẳng biết tại sao, từ khi An Như Cố đưa điện thoại di động cho Thương Nguyệt, mỗi ngày cô ấy đều đến đòi tiền rồi đi chợ mua đồ về nấu ăn.
Một ngày 3 bữa, sáng trưa tối, hương vị lại rất ngon.
Vì vậy An Như Cố mặc kệ cô ấy.
Nhưng mà từ khi Thương Nguyệt học được cách chơi điện thoại thì trở thành một nữ quỷ nghiện mạng. Mỗi khi An Như Cố thấy cô ấy vừa chơi điện thoại vừa nấu ăn thì lo lắng cô ấy sẽ bị thương.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cô ấy là nữ quỷ, cho dù nổ bình ga cũng chẳng hề hấn gì, nên cô dứt khoát không thèm quan tâm nữa.
Phòng livestream nổi tiếng mang lại lượng lớn khán giả, lượt chia sẻ không hề nhỏ.
Hôm sau có hơn 20 người đến Đạo Quán thắp hương.
An Như Cố không thích tiếp xúc với người khác, cho nên Thương Nguyệt đã chủ động ôm đồm việc này, hướng dẫn bọn họ thắp hương, giảng giải lịch sử của Xuất Vân Quán cho họ nghe. Vẻ bề ngoài của Thương Nguyệt y hệt người sống, vì vậy người thường không hề nhận ra cô ấy là nữ quỷ.
Sáng hôm đó, Thương Nguyệt chợt dẫn hai người đến trước mặt cô: “Đại sư, bọn họ muốn đoán mệnh.”
An Như Cố đặt sách cổ trong tay xuống, nhìn về đôi vợ chồng trước mặt.
Khi bọn họ nhìn thấy An Như Cố cả hai đều kinh diễm trước sự xinh đẹp của cô.
Tóc dài đen nhánh như mực, đôi mắt sáng ngời, nhưng lại toát ra sự lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
An Như Cố nhìn bọn họ, chồng mặc tây trang, đi giày da, vợ mặc quần áo cắt may riêng, thần thái và phong cách rất tốt.
Người vợ là Lý Hương Viên chủ động giới thiệu: “Chào đại sư, tôi là bạn của Trương Linh, bà ấy nói cô đoán mệnh rất chuẩn, cho nên tôi đến đây nhờ cô tính mệnh giúp chúng tôi, có được không?”
Trải qua sự việc của Tự Thủy Lưu Niên và Trương Linh, những phu nhân ở Nam Thành đều biết đến Xuất Vân Quán, bọn họ biết ở đây có một vị đại sư trẻ tuổi nhưng rất lợi hại trấn thủ.
An Như Cố ừ một tiếng rồi nói: “Vậy bà thanh toán tiền trước đi.”
“Bao nhiêu tiền?”
An Như Cố lấy mã QR đã chuẩn bị sẵn ra: “666 tệ.”