Khi con gái bà ấy nghe đến đây, mặt trắng bệch như giấy, nói muốn ở một mình suy nghĩ.
Lúc đó Lý Hương Viên còn tưởng rằng chuyện mình tái hôn khiến con gái không còn cảm giác an toàn, hiện giờ xem ra, khác xa tưởng tượng của bà ấy một trời một vực.
Nếu lúc đó bà ấy biết con gái mình thích Khang Nhạc, dù không vì con gái thì cũng vì sĩ diện, sự hổ thẹn không dám kết hôn với bố Khang Nhạc.
Con gái vì bà ấy mà hy sinh nhiều đến vậy…
Vợ chồng Lý Hương Viên hoảng hốt rời đi, ngay cả tấm ảnh gia đình cũng không lấy lại.
An Như Cố cúi đầu nhìn tấm ảnh gia đình, bấm ngón tay tính toán, mệnh cách chết yểu của chàng trai đã biến mất, cũng tu thành chánh quả với chính duyên của mình.
Lúc này, Thương Nguyệt lại dẫn một người đàn ông đến.
Người đàn ông này mặc quần áo đắt tiền, nhưng tinh khí thần rất tệ, râu ria xồm xoàn, mặt xanh xao, bước đi loạng choạng vài lần trượt chân, người bình thường cũng có thể nhìn ra dạo này ông ta gặp chuyện xui xẻo.
Thương Nguyệt: “Đại sư, anh ấy cũng đến tìm cô đoán mệnh.”
An Như Cố ngẩng đầu, động tác trên tay cô ngừng lại, mắt sáng rực như đuốc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy lời nguyền này ở ngoài đời…
Người đàn ông trung niên đi vào sảnh phụ, khi trông thấy An Như Cố, ông ta sững sờ. Mặc dù trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thực tế khi nhìn ngoài đời lại vô cùng kinh ngạc - vị đại sư này trẻ thật đấy.
Nhìn thoáng qua như thể sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.
An Như Cố ngước nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén, giống như tuyết đọng ngàn năm không thay đổi, sự lạnh lùng đã hóa thành thực chất.
Người đàn ông dần tỉnh táo trở lại, mặc kệ đại sư bao nhiêu tuổi, chỉ cần có thể giúp được ông ta, cho dù là đứa trẻ còn nằm trong tả lót thì chuyến đi này vẫn đáng giá.
Người đàn ông day huyệt thái dương, lắc đầu, như thể muốn lắc bay cơn ác mộng ra khỏi đầu, lúc này ông ta đứng thẳng lưng lại, rồi cúi đầu, lễ phép nói: “Chào đại sư, tôi nghe tổng giám đốc Vương nói cô đuổi quỷ giúp ông ấy.”
An Như Cố suy nghĩ một lúc để nhớ lại những người họ Vương cô từng biết, mới nhớ đến chồng Trương Linh là Vương Kiến Quốc: “Là tôi.”
“Kẻ hèn này họ Tôn.” Người đàn ông thuần thục rút một tấm danh thiếp ra: “Tôi là phó tổng giám đốc công ty Trường Cửu, tôi muốn tìm ngài giúp một chuyện.”
An Như Cố nhận danh thiếp, cô không nhìn chữ trên đó, cô tùy ý đặt nó lên bàn, giọng điệu nước chảy mây trôi, giống như hết thảy đều nằm trong bàn tay cô: “Ông đến đây vì nguyền rủa trên người đúng không?”
Phó giám đốc Tôn nghe xong sửng sốt vài giây, sau khi bình tĩnh lại thì sinh ra cảm giác tín nhiệm.
Ông ta còn chưa nói tỉ mỉ, đối phương đã biết chuyện lạ xảy ra trên người mình. Xem ra giám đốc Vương không lừa ông ta, vị đại sư này thật sự có bản lĩnh.
“Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm giác được chúng tôi bị nguyền rủa.” Phó giám đốc Tôn nghĩ đến chuyện lạ xảy ra gần đây, mặt mày ê, ngồi kể khổ: “Dạo gần đây người ở tổng bộ công ty chúng tôi mỗi khi ngủ trưa sẽ đều gặp ác mộng, nội dung ác mộng không nhiều, có ma nói chuyện bên tai chúng tôi, nói chúng tôi làm việc trái lương tâm, cho nên đến đây đòi mạng.”
An Như Cố lâm vào trầm tư: “Chỉ khi chìm vào giấc ngủ mới nằm mơ hay sao?”
Phó giám đốc Tôn gật đầu, thành thật trả lời: “Đúng vậy, chỉ cần đi ngủ trưa thì sẽ gặp ác mộng này. Bởi vì chuyện này, đã lâu rồi người ở công ty chúng tôi không ngủ trưa.”
Không một ai biết chuyện này bắt đầu từ khi nào, cũng không ai biết lý do tại sao. Nhưng chỉ khi ngủ sẽ nằm mơ, rồi mơ bị quỷ đến đòi mạng.
Người không có thói quen ngủ trưa thì còn ổn, cơ bản không chịu ảnh hưởng. Nhưng người có thói quen ngủ trưa, lại không ngủ được, cả buổi chiều cứ ngơ ngơ ngắc nhắc.
Quan trong hơn là trong công ty truyền đến lời đồn, lòng người lo sợ, ai nấy đều nói công ty có ma. Đã có người nhát gan chịu không nổi nữa nên đã đệ đơn xin từ chức.
Phó giám đốc Tôn và mấy cấp trên cũng không hề thoát khỏi, ác mộng của bọn họ càng kinh khủng hơn, bọn họ không dám ở công ty.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người trên dưới công ty đều chạy trốn hết.
Khi phó giám đốc Tôn đi uống rượu, nghe được Vương Kiến Quốc và đối tác trò chuyện, họ nói rất to, nhắc đến Xuất Vân Quán, kể rất đặc sắc, thay nhau kể chuyện. Tim phó giám đốc Tôn đập thình thịch, thế là chủ động xin xuất đầu, đến đây mời đại sư đến công ty.
“Đại sư, rốt cuộc chúng tôi đã trúng lời nguyền gì thế?” Phó giám đốc Tôn sốt ruột hỏi.
An Như Cố nhìn hắc khí nổi lơ lửng trên người phó giám đốc Tôn rồi nói: “Yếm thắng thuật.”
“Yếm thắng thuật?” Phó giám đốc Tôn nghe danh từ xa lạ, mờ mịt không thôi: “Đây là gì?”