Chẳng lẽ đây là kiểu đùa ác mới, cố ý làm hai cột mốc đường giống nhau để đùa giỡn người qua đường?
Ông ta vừa nghi ngờ, sau đó giận dữ, lát nữa xuống xe nhất định phải báo cáo chuyện này cho tổ dân phố mới được.
Phía cuối con đường như thể có một con quái thú đang mở cái miệng đen ngòm ra đón lấy bọn họ, cây ven đường vang lên tiếng sào sạt, bóng cây che phủ, giương nanh múa vuốt.
Mãi cho đến khi, lần thứ tư Tiểu Trương đi ngang qua cột mốc đường, cây ven đường và cảnh vật giống hệt như lần trước, tâm trạng bọn họ bắt đầu khủng hoảng, sự sợ hãi tràn ngập tâm trí.
Cuối cùng ông ta không chịu nổi sự sợ hãi này nữa, ngồi bơ phờ trên ghế sau, không hoài nghi đây là sự đùa giỡn nữa.
Danh từ quỷ đả tường (ma quỷ đưa đường dẫn lối) đột nhiên xuất hiện trong đầu ông ta.
Có lẽ từ nãy đến giờ bọn họ vẫn bị bao vây ở đây, mắt Lý Xương Tông tràn ngập sự sợ hãi. Ông ta không muốn ở đây, vợ và con vẫn đang chờ ông ta về nhà đó!
Lúc này, sự kinh hoàng khiến ông ta ngồi xụi lơ ở đó, tay lơ đãng sờ lên đùi, cúi đầu nhìn thì thấy túi quần sáng chói, hệt như một bóng đèn.
Ông ta nghi ngờ lấy tấm phù bình an trong túi ra, phù bình an càng lúc càng sáng.
Ông ta thấy vậy thì sợ hãi, bất giác ném tấm phù đang phát sáng sang bên cạnh.
Trong ánh mắt hoảng sợ của ông ta, phù bình an trên ghế bắt đầu tỏa sáng từ nơi đặt bút, sau đó dần dần sáng rực lên, như thể tái hiện lại quá trình vẽ phù. Mãi đến nét bút cuối cùng, phù bình an phơi bày ra một hư ảnh ký hiệu hoàn chỉnh.
Lúc này, có một tiếng rắc, trong hư không dường như có một tấm màn mơ hồ bắt đầu vỡ ra.
Lý Xương Tông và Tiểu Trương nhìn trước mặt, bọn họ hoảng hốt, tấm lụa mỏng bị phá tan.
“Sao tôi có thể lái đến lan can!” Tiểu Trương thấy rõ hoàn cảnh hiện tại, vội vàng kéo thắng, khiếp sợ nói.
Lý Xương Tông nhìn về phái lan can, ngay sau lan can là một vực núi sâu thăm thẳm, dưới vách núi là một hồ nước lớn.
Mà ô tô chỉ cách lan can đúng 2 mét.
Xa đã lái đến vách núi, nếu như không ngừng lại, điều chờ đợi họ chính là cả người lẫn xe đều rơi vào hồ, xe hư người chết.
Lý Xương Tông chợt ý thức được điều gì, quay đầu nhìn phù bình an trên ghế, chẳng biết từ lúc nào, tấm phù bình an không lửa mà tự cháy, chỉ vài giây đồng hồ mà nó đã hóa thành tro…
…
Công ty bất động sản Trường Cửu - Nam Thành.
Đội cảnh sát của cục quản lý vụ án đặc thù đã ở đây 3 ngày, đối với vị trí của trấn vật vẫn còn mơ hồ. Chuyện này ảnh hưởng đến mấy trăm người trong công ty, hơn nữa chuyện này đã lan truyền trên mạng. Vì để không tạo thành sự khủng hoảng, cấp trên đã lệnh cho bọn họ phải nhanh chóng giải quyết.
Áp lực của họ rất lớn, vì gánh trên vai trọng tránh quá lớn.
Lý Văn Trung tâm phiền ý loạn ngậm một điếu thuốc, quay đầu nhìn về phía Tô Lai: “Cậu vẫn không thỉnh được nó sao?”
Tô Lai niệm xong chú mời ngũ tiên, cúi đầu, mặt đen thui: “Nó không trả lời tôi.”
Anh ấy không khá hơn Lý Văn Trung bao nhiêu, lòng tràn ngập lo lắng, đây là lần đầu tiên anh ấy không mời được hồ tiên.
Làm ăn trong giới âm dương, dường như tất cả mọi người đều là “thầy pháp”, muốn dùng thủ đoạn huyền học, thì phải dựa vào một thứ gì đó. Ví dụ như đạo sĩ vẽ bùa cần mượn năng lượng của thần, có một số người thì mời quỷ quái, còn có một số gia tộc lớn như Tô Lai thì mượn lực lượng của “Ngũ Tiên”.
Tiên tất nhiên không phải tiên thật, mà là 5 loại động vật có linh tính. “Hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi” là hồ ly, chồn, nhím, rắn và chuột.
Tô Lai đến từ nhà họ Tô ở Đông Thành, nhà họ Tô cung phụng hồ tiên. Theo Tô Lai được biết, tổ tiên bọn họ trong lúc đi dăn, đã cứu được một con hồ ly trên núi. Hồ tiên đã tu luyện thành tinh. Vì để trả nhân quả, cho nên đến đây báo ân. Hồ tiên phụ thể vào con người, người được phụ thể có khả năng chữa bệnh cứu người.
Chỉ cần dâng lên cống phẩm, đọc chú ngữ mời hồ tiên, thì hồ tiên sẽ phụ thể lên người bọn họ.
Nhưng mà lần này, bắt kể anh ấy đọc chú ngữ thế nào đi nữa, hồ tiên cũng không phụ thể.
3 ngày liền, Tô Lai ở trong công ty này tìm trấn vật, loay hoay bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, cùng lúc đó, cơ thể mẫn cảm nên anh ấy có thể cảm thấy mình bị từ trường nơi này ảnh hướng, dần dần trở nên suy yếu.
Tô Lai nhớ đến về quê vào dịp Tết, khi dâng cống phẩm lên bàn thờ, sau đó có một giọng nói kỳ lạ nhắc nhở mình: “Năm nay cậu có một kiếp, nhưng có quý nhân tương trợ, không có gì đáng ngại.”
Giọng nói chầm chậm,