Nói rõ, người thi pháp có pháp lực rất cao cường.
Lâm Vi Vũ duỗi hai tay ra, đặt một đồng tiền viền vàng trong lòng bàn tay, chữ trên đồng tiền hơi loang lổ, không còn nhìn rõ nữa: “Đây là đồng tiền tôi tìm thấy trong quan tài.”
Lý Văn Trung nhìn đồng tiền lập tức hiểu ra ngay, nhíu mày thành hình chữ Xuyên: “Lại là U Đô.”
Lâm Vi Vũ xoa cằm, tự hỏi: “Người tinh thông yếm thắng thuật trong U Đô… Tôi nhớ đến một người.”
Hai người liếc nhìn nhau, trong đầu hiện lên một cái tên, dòng chính gia tộc Lỗ Ban, bây giờ là tội phạm truy nã cấp A của cục quản lý vụ án đặc thù, Phương Nhược Thủy.
Lý Văn Trung ấn tàn thuốc vào gạt tàn, lạnh lùng cười: “Mệnh của cô ta dày thật, không biết lúc này trấn vật bị hủy mất, cô ta có thể sống được mấy ngày.”
Trong tác phẩm của mình, Lỗ Tấn từng viết một câu: “Người đến gọi hồn ta, ta tự mình gánh chịu, nếu người gọi không được, người tự mình làm bia.”
Nói cách khác, nếu như có người đến hại bạn, chỉ cần bạn phá giải được pháp thuật của họ, như vậy người thi triển pháp thuật sẽ gánh chịu hậu quả.
Lỗ Tấn: nhà văn, nhà cách mạng Trung Quốc.
Yếm thắng thuật đúng là như vậy, nếu như người thi pháp dùng thuật yếm thắng giúp người, sẽ không bị phản phệ, nhưng nếu dùng thuật để hại người, một khi bị phá giải, người thi pháp sẽ bị sự phản phệ rất nghiêm trọng.
Lâm Vi Vũ thở dài, cảm thấy hơi hâm mộ đôi chút: “Yếm thắng thuật dùng rất tốt, có thể thôi động pháp thuật từ ngoài ngàn dặm, nào giống như tôi, muốn xem phong thủy phải tự thân đến xem.”
Lý Văn Trung ghét ác như thù nói: “Thuật Lỗ Ban bình thường, tốt đẹp đến thế, ở trong tay cô ta lại trở thành tà thuật, không biết hàng năm khi tế tổ, cô ta có áy náy khi làm bại hoại thanh danh của Lỗ Ban hay không.”
Lỗ Ban, tên thật là Công Du Ban, họ Công Du, tên Ban, hiệu Công Du Tử, là một thợ thủ công người nước Lỗ đầu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Lâm Vi Vũ cười nói: “Đội trưởng, người ta đã phản bội gia tộc rồi chạy đến U Đô, sao có thể trở về tế tổ cơ chứ?”
Lý Văn Trung: …
Lý Văn Trung cụp mắt, nhớ lại tài liệu mà mình từng đọc. Môn hạ Lỗ Ban đã từng rất bí ẩn, nhà họ Mặc chưởng quản, đề cử người lợi hại nhất thành người đứng đầu, nhưng từ lâu, môn hạ Lỗ Ban đã bị nhà họ Phương khống chế, dường như trở thành nhà họ Mặc.
Nhưng chẳng có ai để ý chuyện này, vì có rất nhiều người không muốn học thuật Lỗ Ban, không muốn có trải nghiệm như Lỗ Ban. Nguyên nhân này nên thuật Lỗ Ban được xưng là “khuyết môn”, chỉ cần học tập thuật Lỗ Ban, kẻ thì góa bụa, kẻ thì tàn tật.
Những gì đạt được không thể bằng được những gì đã mất đi, nên có rất ít người muốn học nó. Theo thời đại càng phát triển, môn hộ Lỗ Ban càng lúc càng vắng vẻ, dần dần xuống dốc.
Thậm chí bây giờ nhà họ Phương đều dựa vào tiền tích góp mà sống, bây giờ lại dựa vào làm ăn, kinh doanh. Thế gia Lỗ Ban đã từng huy hoàng chói mắt trong giới huyền học dần dần biến mất theo dòng thời gian, dường như sắp biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Nhưng mà thế hệ này của nhà họ Phương lại sinh ra một Phương Nhược Thủy.
Phương Nhược Thủy là con gái thứ 3 của gia chủ nhà họ Phương, không để ý chuyện người nhà phản đối, kiên quyết dứt khoát học thuật Lỗ Ban, dẫn đến hai chân tàn phế.
Nếu như cô ta làm người ngay thẳng, như vậy không hề nghi ngờ đây là một chuyện tốt.
Nhưng khiến người khác run sợ chính là, khi 20 tuổi, cô tóc tai bù xù đi đến nhà anh rể, tối hôm đó anh rể cô ta chết bất đắc kỳ tử.
Đây là phạm vào cấm kỵ.
Nếu như lúc đầu Phương Nhược Thủy không lẩn trốn. Khi cục quản lý vụ án đặc thù biết tin tức cô ta, thì đã phát hiện cô ta gia nhập U Đô, một tổ chức tà tu gian ác cực kỳ.
Thế là Phương Nhược Thủy trở thành tội phạm truy nã cấp A trên danh sách đăng ký của cục quản lý vụ án đặc thù, được ghi chú là: “Am hiểu yếm thắng thuật, giết hại người thân, không kể nhân tính, cực kỳ nguy hiểm.”
Lý Văn Trung ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất ngưởng, không rõ tại sao Phương Nhược Thủy lại làm vậy.
Hay là Phương Nhược Thủy và cấp trên của công ty bất động sản Trưởng Cửu có thù?
Khi ông ấy đang tự hỏi, thì Tô Lai được phái đi đã quay về.
Tô Lai và một số người được phái đi điều tra những công nhân từng xây dựng tòa cao ốc này, đạt được một số tin tức: “Đám công nhân kia nói, có một người phụ nữ ngồi xe lăn đến tìm bọn họ, nói rằng cô ta có thể giải quyết phiền não của bọn họ, khiến cho công ty bất động sản Trường Cửu trả tiền cho họ. Nhưng cô ta còn nói, vì để thành công, công nhân bọn họ cần phải trả giá chút ít, ví dụ như ngồi tù, sau khi đám công nhân kia hiểu rõ nguyên nhân thì đồng ý với Phương Nhược Thủy.”