Hứa Ứng có cảm giác bị người khác để mắt tới, y quan sát bốn phía xung quanh, nhưng số tượng đá quá nhiều, hơn nữa đa số rất giống nhau, y cũng không biết bị ai nhìn chằm chằm vào.
Lúc này, lại có tiếng tảng đá xê dịch vang lên.
Hứa Ứng nhìn theo tiếng động, nhưng vẫn không phát hiện ra là tảng đá nào gây ra.
“Ngài chuông, Ôn thần không ghi thù đấy chứ?” Y nhỏ giọng hỏi.
“Ghi chứ!”
Quả chuông cũng nhớ tới chuyện Hứa Ứng quất roi Ôn thần, lặng lẽ nói: “Còn nhớ lần trước sau khi ngươi đánh hắn, hắn lập tức giơ ngón tay đâm ngươi một cái không? Hắn không chỉ ghi thù mà còn thù rất dai!”
Hứa Ứng chỉ cảm thấy sau lưng ngứa ngày, nói: “Ta có thể mở Thiên Nhãn nhìn sau lưng không? Ta sợ xúc tu của Ôn thần đã cắm vào lưng ta rồi.”
Quả chuông vội vàng nói: “Không được! Ngươi quên chuyện lúc trước rồi à? Nếu ngươi mở Thiên Nhãn, tất cả những Thiên thần này sẽ chú ý tới ngươi, ý chí Thiên thần sẽ nhồi thẳng vào đầu ngươi! Kết cục ngươi chẳng khác nào những bộ hài cốt dưới vách núi!”
Bọn họ đi trên một con đường nhỏ bé quanh co trong núi, bên dưới là cách núi cheo leo, vô số hài cốt không biết mình đã chết cố gắng trèo lên trên, nhưng thường vì một món bảo vật mà đấu đá lẫn nhau. Bên dưới vách núi kia là đủ loại bảo vật chồng chất như núi, dụ dỗ dục vọng vô tận của mọi người.
Bọn họ là những người bị ý chí Thiên thần ảnh hưởng, chết mà không biết mình đã chết, vĩnh viễn u mê đần độn như vậy.
Ngoan Thất cảm thấy lưng ngứa ngáy, giơ đuôi lên gãi một cái.
Hứa Ứng thấy vậy rùng mình, chỉ cảm thấy lưng càng ngứa dữ tợn hơn.
Lại có tiếng tảng đá xê dịch vang lên loạt xoạt, nặng nề mà chói tai. Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, thấy có một bức tượng đá khổng lồ quay đầu như cú mèo, ngồi trên cao nhìn xuống y!
Tượng đá đó có cái đầu tam giác, mũi nhọn hướng lên trên, tướng mạo kỳ quái.
“Đó là tượng của Ôn thần?”
Hứa Ứng vừa nghĩ tới đây, đột nhiên tiếng loạt xoạt tăng dần, từng bức tượng đá chậm rãi xoay đầu, hướng ánh mắt kỳ dị về phía y.
Tượng đá cao tới ngàn trượng, im lặng không nói năng gì.
Gặp phải cảnh tượng quỷ dị như vậy, Chu Tề Vân cũng không khỏi căng thẳng, ngẩng đầu cất cao giọng nói: “Ta noi theo Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế, bái kiến âm đình, đi qua bảo địa, mong các vị thượng thần châm chước một chút!”
Trên bầu trời, có ý chí cổ xưa xao động trên không trung, chỉ một chút động tĩnh thôi mà như sấm sét nổ vang, phát ra tiếng động ầm ầm.
Đó là Thiên thần đang thì thầm.
Lời nói của hắn cổ xưa không gì sánh nổi, không giống ngôn ngữ của nhân loại, cũng khác biệt với lời nói của ma quỷ, tối nghĩa mà hùng vĩ, âm tiết đơn giản nhưng ẩn chứa hàm nghĩa sâu xa.
Đám người Hứa Ứng, Chu Tề Vân tuy không hiểu ngôn ngữ của Thiên thần nhưng tiếp xúc với ý chí như tiếng sấm là cảm nhận được suy nghĩ mênh mông của đối phương.
Thiên thần thì thầm, nói trong bọn họ có một kẻ báng bổ thần linh. Kẻ khinh nhờn Thiên thần, mạo phạm luật trời, phải chịu thẩm phán của thiên lý, chịu trừng phạt của thiên pháp.
Chu Tề Vân nghi hoặc không thôi, quay đầu nhìn sang Hứa Ứng.
Hứa Ứng thầm lo lắng, hạ giọng nói: “Ngài chuông, ngươi có đỡ được Ôn thần không?”
Quả chuông cũng biết tình thế nghiêm trọng, bèn trầm giọng nói: “Tuy bây giờ ta không thể đánh được Ôn thần, nhưng gánh một đòn thì vẫn được! Đáng tiếc cây hòe lớn đã chết, nếu không ngươi tu luyện ở đó thêm một thời gian, để ta lấy càng nhiều khí huyết, chắc sẽ gánh được thêm một lúc.”
Chu Tề Vân nhìn lên bầu trời, cất cao giọng nói: “Chư vị thượng thần, có thể châm chước chút không?”
Trên bầu trời Thiên Thần điện, ý chí cổ xưa rung chuyển, đó là thiên uy, đang nói rõ thiên lý không dung thứ cho tư tình. Mạo phạm luật trời, bất cứ ai cũng không có cơ hội được châm chước, chỉ có tiếp nhận thiên phạt.
Chu Tề Vân quay người nói: “Hứa Ứng, ta đã giúp đỡ hết lòng rồi, thứ cho ta bất lực. Nguyên Vị Ương, đi thôi.”
Nguyên Vị Ương chần chừ, lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá nhẹ nhàng lắc đầu, hạ giọng nói: “Công tử, nghĩ lại Nguyên gia đi.”
Nguyên Vị Ương im lặng, đuổi theo Kiêu bá.
Hứa Ứng lớn tiếng nói: “Nguyên huynh đệ, chăm sóc Ngoan Thất giúp ta! Tiểu Thất, ngươi cũng đi đi.”
Ngoan Thất do dự, Hứa Ứng hạ giọng nói: “Ngươi ở lại, ta không thể chiếu cố cho ngươi được, chỉ khiến ta phân tâm. Chu Tề Vân và nhà họ Ngưu của ngươi là chỗ quen biết cũ, ngươi đi theo hắn, hắn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Ngoan Thất trườn về phía trước nói: “A Ứng, ta chờ ngươi ở ngoài!”
Bọn họ nhanh chóng đi xa, trên con đường núi dài dằng dẵng chỉ còn lại một mình Hứa Ứng, hai bên là vách đá, dưới chân là vực sâu vạn trượng.
Trong Thiên Thần điện đột nhiên tối tăm, chỉ còn lại một chùm thiên quang từ trên chiếu xuống, rọi lên người Hứa Ứng. Hứa Ứng không thấy cảnh tượng xung quanh, chỉ có thể ngẩng đầu lên, thấy bốn phía thiên quang dường như có từng bức tượng đá to lớn náu mình trong bóng tối, như ẩn như hiện.
Tiếng tảng đá xê dịch loạt xoạt vẫn đang vang lên, thiên uy càng ngày càng hùng hồn, từng bức tượng đá cao ngàn trượng dồn dập nhìn về phía Hứa Ứng. Ý chỉ cổ xưa vẫn đang rung động trong Thiên Thần điện, đó là hơn vạn Thiên thần đang tra xét tội trạng của Hứa Ứng.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời có thiên quang soi sáng, dần dần tạo thành một quyển sách, có bút không người cầm mà tự động viết tội lỗi của y lên sách.
“Mùng một tháng ba, âm đình báo, tội phạm họ Hứa giết thần ở khu ruộng Tưởng gia, Linh Lăng, đáng chém;”
“Mùng hai tháng ba, quan phủ báo, tội phạm họ Hứa giết người trên Thạch Sơn, Linh Lăng, đáng chém;”
“Mùng ba tháng ba, âm đình báo, tội phạm họ Hứa giết thần ở Giản Sơn thôn, Linh Lăng, đáng chém;”
“Mùng bốn tháng ba, âm đình báo, tội phạm họ Hứa giết mười hai vị thần ở Hiểu sơn Linh Lăng, đáng chém;”
“Mùng bốn tháng ba, quan phủ báo, tội phạm Hứa Ứng giết bốn người ở Hiểu sơn Linh Lăng, đáng chém;”
...
Hứa Ứng ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Không cần đọc nữa! Tất cả đều do ta làm, mỗi chuyện ta đều không thẹn với lương tâm! Đám Thiên thần các ngươi cai quản thiên đạo, đơn giản là vì ta quất roi hỏa thiêu Ôn thần nên mới ra tay trừng phạt ta, liên quan gì tới chuyện ta từng làm? Hứa Ứng ta chỉ có một cái mạng cùi, các ngươi muốn giết ta thì cứ đến đây, đừng có làm bộ làm tịch!”
Gương mặt hàng ngàn bức tượng đá vẫn không có biểu cảm gì, vẫn ngồi trên nhánh cây, vẫn không hề nhúc nhích. Ý chí cổ xưa vẫn xao động trên bầu trời Thiên Thần điện, kể rõ từng tội ác mà Hứa Ứng gây ra, liệt kê tới tận khi y quất roi Ngưu Ma của cõi âm mới dừng lại.
Trên bầu trời, một ý chí càng xa xưa ầm ầm vang vọng: “Kẻ này nghiệp chướng nặng nề, tra Tam Thế thư của hắn, xử lý một thể.”
Từng ý chí cổ xưa rung chuyển, điều tra ba kiếp trước của Hứa Ứng.
“Kiếp trước, không có quyền tra xét.”
“Kiếp trước nữa, không có quyền tra xét.”
“Ba kiếp trước, không có quyền tra xét.”
Trong Thiên Thần điện ai nấy im lặng, yên tĩnh tới mức đáng sợ, từng bức tượng đá vốn không lộ biểu cảm, hiện giờ ai nấy mang rõ vẻ kinh ngạc. Một bầu không khí vi diệu lan tỏa giữa hàng vạn bức tượng Thiên thần ở Thiên Thần điện.
Quả chuông chuẩn bị vùng lên bất cứ lúc nào, liều mình đưa Hứa Ứng lao ra khỏi Thiên Thần điện, coi như tận nghĩa huynh đệ, nhưng giờ khắc này nó cũng không nhịn nổi ngây người.
“Thế giới Thiên Đạo, Thiên thần nắm giữ thiên đạo mà cũng không có quyền kiểm tra ba kiếp trước của Hứa Ứng?” Nó ngây ngốc, trong
Lúc này, trong thế giới Thiên Đạo lại có một ý chí nặng nề hàng lâm, ý chí này còn cường đại hơn hẳn những ý chí khác, tỏa ra khí tức cổ xưa, hóa thành tiếng sấm xao động, vang vọng khắp trên bầu trời Thiên Thần điện.
Ý chí cổ xưa kia dùng ngôn ngữ thiên đạo đưa ra kết luận, tiếng sấm vang rền: “Không tra ba kiếp, chỉ xét kiếp này. Tìm việc ác trong kiếp này của hắn, thực hiện thiên phạt, lấy đó chấn chỉnh thiên cương thiên luật!”