Hứa Ứng hơi thất vọng, y tưởng giọng nói thần bí kia đang giảng na pháp của na sư, không khỏi kích động; nào ngờ lại hoàn toàn không phải.
“Luyện Khí Sĩ là gì? Thứ ta tu luyện không phải yêu pháp à?”
Y nghi hoặc nói: “Tiền bối có thể giúp ta mở bí tàng Nê Hoàn, dạy ta na pháp không?”
Giọng nói kia rất nóng nảy, nói: “Rõ ràng thứ ngươi tu luyện là công pháp của luyện khí sĩ, hoàn toàn không liên quan gì tới yêu pháp. Còn na pháp là cái quái gì? Đừng có nói linh tinh nữa, ta dạy cho ngươi làm sao nội quan. Hai mắt ngươi phải như nhắm mà không nhắm, chỉ lưu lại một vệt sáng trước mắt, nhìn cánh mũi bản thân, lưu lại một suy nghĩ trong lòng. Suy nghĩ này chính là ý thức của ngươi. Nghe theo khẩu lệnh của ta, mắt làm nhật nguyệt, tóc làm ngôi sao, mi làm lọng che, đầu làm Côn Lôn, xây dựng cung điện, bố trí tinh thần! Ta muốn ngươi đặt tinh thần vào trong con mắt, biến tinh thần thành ý niệm, lại luyện ý niệm này thành thần thức!”
Hai mắt Hứa Ứng như mở mà không phải mở, như nhắm mà không phải nhắm, chỉ còn một vệt sáng lọt vào mi mắt, mắt nhìn mũi thở nhưng trong mắt không phải thấy mũi thở mà là một vệt hào quang.
Ý thức của y tập trung trên vệt hào quang này, mang theo một ý niệm trong lòng, không còn suy nghĩ.
Trong đầu y, giọng nói kia tiếp tục vang lên đinh tai nhức óc: “Luyện ý thức thành thần thức, ngươi có thể thấy hào quang trước mặt hóa thành một cánh cửa, đẩy cửa vào, đó là khu vực Hi Di trong cơ thể! Có điều muốn luyện ý thức thành thần thức phải tốn mấy ngày, đợi lúc nào ngươi luyện thành thần thức thì gọi ta... Ớ?”
(Hi Di 虚寂 - ý chỉ hư vô huyền diệu)
Hai mắt Hứa Ứng nửa khép nửa mở, có thần quang mơ hồ trong con ngươi!
Đây chính là thần thức!
Giọng nói kia ớ một tiếng, suýt nữa nhảy ra khỏi ót Hứa Ứng.
Thứ đang nói chính là quả chuông đồng nấp sau ót Hứa Ứng. Tối hôm qua quả chuông lớn này chém giết bốn phía trên Nại Hà, giết chết sáu bảy tên cường địch, không ngờ thiếu nữ trong quan tài lại trốn thoát, đánh nó trọng thương.
Nó ra sức bỏ trốn, đập vào Giản Sơn, lăn lông lốc xuống rơi vào khe núi bên cạnh. Nó cố gắng điều trị thương thế, nhưng thương thế quá nặng, không thể tự chữa trị được.
Vừa hay gặp lúc Hứa Ứng đi ngang qua, định vuốt ve ‘đầu’ nó. Nó nhận thấy Hứa Ứng là một luyện khí sĩ nên định ăn vạ.
Quả chuông đồng ẩn nấp trong đầu Hứa Ứng, đánh cắp khí huyết của y chữa thương, nhưng rõ ràng Hứa Ứng là luyện khí sĩ mà không biết cách tu luyện, khiến nó cực kỳ tức giận nên mới lên tiếng chỉ điểm.
Có câu cho người cá không bằng dạy người câu cá, lại có câu không bỏ vợ thì không phải lưu manh, hơn nữa muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ngựa ăn ngon. Tốc độ tu luyện của Hứa Ứng tăng cường, nó sẽ đánh cắp được càng nhiều khí huyết, thương thế cũng chóng khỏi hơn.
Có điều chỉ điểm là chỉ điểm, nó không tin chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Hứa Ứng có thể luyện thành nội quan. Nhưng khiến nó hết sức bất ngờ là nó mới giảng xong cách luyện một ý niệm thành thần thức thì Hứa Ứng đã tự luyện hóa ý thức bản thân thành thần thức!
Tốc độ đó khiến nó giật nảy mình! Quả chuông đồng này là chuông từng trải, trong thời đại của nó những người có đạo khi nội quan tồn tưởng, trong mắt có thần quang lấp lóe, dài ngắn bất định!
Thần quang này chính là thần thức.
Trong mắt Hứa Ứng tuy không có thần quang tỏa ra, nhưng mắt chứa thần quang, đúng là dấu hiệu luyện thành thần thức!
Nhưng tốc độ đó, rõ ràng là quá nhanh!
Nó lại không biết, công pháp mà Hứa Ứng tu luyện tên là Thái Nhất Đạo Dẫn Công, khi tu luyện môn công pháp này phải thu liễm những tạp niệm linh tinh, chỉ lưu lại một ý niệm trong đầu.
Ý niệm đó chính là Thái Nhất.
Tuy Thái Nhất là ý niệm của y, nhưng ý niệm lại trống không, đủ dung nạp mọi tinh thần của y.
Hứa Ứng đã giữ ý thức Thái Nhất bảy năm, căn cơ cực kỳ vững chắc, thời khắc này được quả chuông đồng chỉ điểm, tinh thần hóa thành một ý niệm, luyện ý niệm đó thành thần thức, có thể nói là nước chảy thành sông, cực kỳ đơn giản.
Quả chuông đồng thầm nghĩ: “Nhưng mới luyện thành thần thức còn chưa được, hắn muốn thấy cánh cửa kia thì còn phải tu hành thêm mấy ngày nữa. Hơn nữa cho dù thấy cánh cửa kia cũng phải mất mấy ngày rèn luyện thần thức mới có thể đẩy cửa ra, đi vào khu vực Hi Di...”
Nó vừa nghĩ tới đây, đã thấy trong mắt Hứa Ứng thần quang mịt mờ, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không ngờ thiếu niên lại thấy được cánh cửa kia, thần thức đẩy cửa ra!
“Thằng nhóc này là một đại tài!”
Quả chuông lớn tâm thần chấn động: “Chỉ kém thiên tài có một vạch thôi! Tư chất như vậy e là gần bằng chủ nhân... Ừm, còn kém chủ nhân một chút.”
Đôi mắt nội quan của Hứa Ứng lấp lánh ánh sáng, loáng thoáng thấy được trong thần quang có một cánh cửa bạch ngọc, ngoài thứ này ra không còn gì khác.
Y ‘đi’ tới, cánh cửa cao dần, rộng dần, đẩy cửa ra, đột nhiên một thế giới như kỳ ảo xuất hiện trước mắt y, chính là khu vực Hi Di mà quả chuông lớn đã nói với y, cũng là thế giới như huyền như ảo trong cơ thể y!
‘Tầm mắt’ y trở nên trống trải, sáng rực lên, đủ loại màu sắc rực rỡ đập vào mi mắt!
Màu sắc đó cực kỳ đặc biệt, đặc biệt tới mức trong tự nhiên hoàn toàn không có màu sắc tương tự!
Nhưng đây không phải thị giác của đôi mắt y mà là thị giác của thần thức!
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, thần thức của y đã có biến hóa kỳ diệu, khiến y có thể quan sát năng lực bên trong thân thể!
Y chỉ cảm thấy thần thức của bản thân như có năng lực bay lượn, khiến y trôi lơ lửng trong không trung mênh mông, bám theo từng luồng khí mắt thường đang qua lại mà mắt thường có thể thấy được.
Bốn phía, mây mù lượn lờ.
Những luồng khí kia, những mây mù này là khí trong cơ thể y!
Trên bầu trời cao vời vợi, có núi sông lật ngược, đó là trái tim và nội tạng!
Thậm chí y có thể thấy vết thương trên lục phủ ngũ tạng, đó là nội thương mà y đã phải chịu dọc con đường này!
Hứa Ứng còn thấy có khí bốc hơi hóa mưa, ngay khoảnh khắc tạo thành giông tố, trong tầng mây vang lên tiếng sấm ầm ầm, tia sét lóe lên chói lọi, chiếu sáng bầu trời đầy mây khói và núi sông mặt đất!
“Hóa ra đây chính là Lôi Âm Luyện Thể!”
Hứa Ứng đột nhiên hiểu được chân tướng của Lôi Âm Luyện Thể, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Đột nhiên một vầng hào quang rực rỡ chiếu rọi, Hứa Ứng nhìn theo, chỉ thấy có khí hội tụ, hình thành một vầng hào quang rừng rực như lửa, cứ như một vầng mặt trời, đang bay lên trong cơ thể mình, đi khắp lục phủ ngũ tạng khổng lồ.
Vầng mặt trời đó chiếu vào gan thì hiện lên ánh sáng màu xanh, chiếu vào phổi hiện lên ánh sáng màu trắng thì chiếu vào tim hiện lên ánh sáng màu đỏ thẫm, chiếu vào thận thì hiện lên ánh sáng màu đen, chiếu vào lá lách thì hiện lên ánh sáng màu vàng!
Đây chính là Đại Nhật Luyện Thể!
Cảnh tượng hùng vĩ như vậy khiến tâm thần hắn sảng khoái!
Trong thân thể y như có không gian vô hạn!
Đây chính là nội quan!
Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ‘bản thân’ đang trôi bồng bềnh trước một cánh cửa bạch ngọc.
Vừa rồi là y đẩy cánh cửa này, mở ra một thế giới như huyền như ảo trong thân thể!
Thế giới này chính là khu vực Hi Di mà quả chuông lớn đã nói.