Nhìn thấy một loạt giao diện hệ thống khen thưởng này, vẻ mặt Lý Mộc Dương lập tức hưng phấn.
Tốt! Tốt lắm!
Sau bao nhiêu ngày giày vò như vậy, cuối cùng cũng nhận được phần thưởng thông qua.
Lý Mộc Dương còn tưởng rằng phải đánh bại người ám sát kia mới có thể nhận được phần thưởng thông qua, nhưng không nghĩ tới chỉ cần nuôi dưỡng độ thiện cảm với cô bé là đã có thể nhận được phần thưởng.
Vậy thì mục đích của trò chơi này rất rõ ràng.
Đó chính là làm tăng độ thiện cảm của Tiểu Dã Thảo đến mức tối đa, trực tiếp tăng đến 100%, trong trò chơi chỉ có độ thiện cảm mới là thật, còn lại những thứ khác đều là hư ảo.
Mà vẫn còn phần thưởng của bốn giai đoạn sau có thể nhận được.
Nếu như mỗi lần thông qua đều có thể tu vi +1, vậy thì sau khi Lý Mộc Dương thông qua toàn bộ trò chơi hệ nuôi dưỡng, tu vi sẽ trực tiếp tăng lên đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ tám!
Chưa kể phần thưởng lần này vẫn là lựa chọn một trong ba như cũ, ngoại trừ tu vi, hắn còn có những lựa chọn khác.
Nhìn theo cách này, một trò chơi có thể nhận được phần thưởng năm lần... Vậy thì phần thưởng của trò chơi hệ nuôi dưỡng này khá phong phú, thảo nào độ khó lại cao như vậy.
Sau khi Lý Mộc Dương suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhịn đau từ bỏ phần thưởng tu vi +1, thay vào đó lựa chọn võ kỹ ‘Tàn Vân Thân Pháp’.
Mặc dù cảm giác không làm mà hưởng rất sảng khoái, nhưng bây giờ hắn đã có một hũ linh thực vô tận, tu vi có thể tăng lên rất nhanh nên hắn cũng không vội tăng lên tu vi.
Hiện tại thứ mà Lý Mộc Dương thiếu chính là công pháp tu luyện và pháp thuật phòng thân.
Công pháp tu luyện của các đệ tử ngoại môn Luyện Ma Tông là loại thông thường cấp độ thấp nhất, pháp thuật mà họ được tiếp xúc phần lớn đều là loại chuyên dụng cho tạp dịch làm việc như ‘Tiểu Vân Vũ Quyết’, không có nhiều pháp thuật chân chính.
Mặc dù Phàm Phẩm Phi Kiếm cũng tốt, có thể nhanh chóng tăng lên sức chiến đấu.
Nhưng Lý Mộc Dương đã nhìn thấy phần thưởng pháp khí cấp bậc hạ phẩm, nên không mấy hứng thú đối với phần thưởng Phàm Phẩm Phi Kiếm, nếu lần sau gặp được phần thưởng pháp khí cấp bậc cao hơn, chẳng phải Phàm Phẩm Phi Kiếm này của hắn sẽ lãng phí sao?
Vì vậy sau khi tính toán cẩn thận, Lý Mộc Dương đã lựa chọn ‘Tàn Vân Thân Pháp’.
Bất kể là hiện thực hay trò chơi, học được khả năng chạy trốn để giữ mạng chắc chắn là ổn nhất, chỉ cần còn sống thì chuyện gì cũng dễ nói.
Khi Lý Mộc Dương lựa chọn ‘Tàn Vân Thân Pháp’, trong đầu của hắn cũng hiện lên nội dung của quyển bí tịch này.
[Tàn Vân Thân Pháp: Ma tu chi thuật của thôn Hắc Vân thần bí, sử dụng ma huyết nhanh chóng luyện thể, lúc thi triển có thể tăng lên tốc độ di chuyển và tốc độ phản ứng trong nháy mắt (trả giá đã được miễn)]
[Tác dụng phụ: Sau khi thi triển Tàn Vân Thân Pháp, người sử dụng sẽ rơi vào trạng thái khát máu, cần bổ sung máu kịp thời]
Khi nội dung giới thiệu này hiện lên trong đầu, đồng thời còn có một bộ thân pháp quỷ dị sử dụng ma huyết để nhanh chóng luyện thể.
Lý Mộc Dương kinh ngạc chớp mắt, cảm nhận được nội dung bá đạo ngang ngược trong quyển bí tịch, cùng với cái gọi là, trả giá đã được miễn?
Có nghĩa là công pháp mà hệ thống trò chơi cho hắn sẽ không có tác dụng phụ?
Lại là một phát hiện mới!
Mặc dù đa số các công pháp ma tu đều nhanh chóng, nhưng thường sẽ có các loại tác dụng phụ khác nhau.
Giống trong giáo trình tân thủ, ma tu Huyết Ma Đạo biến thành quái vật, đây hẳn là một tác dụng phụ của công pháp Huyết Ma Đạo.
Nhưng tu luyện công pháp ma tu mà hệ thống cho hắn sẽ không có tác dụng phụ... Điều này thực sự rất sảng khoái!
Hệ thống thực sự quá tuyệt! Bật hack cho hắn! Mạnh mẽ bật hack!
Nhất thời bật hack sảng khoái, luôn luôn bật hack luôn luôn sảng khoái!
Lý Mộc Dương vui vẻ lật xem bí kíp ‘Tàn Vân Thân Pháp’ vừa được thêm vào trong đầu, bắt đầu nghiên cứu ma pháp dùng ma huyết để luyện thể này, chuẩn bị đợi lát nữa rời khỏi trò chơi sẽ đi xuống phường dưới núi mua một ít ma huyết để luyện thể.
Nhưng trong núi rừng ánh sáng u ám, cô bé ngồi trên chiếc giỏ tre sau lưng im lặng đã lâu bỗng nhiên lên tiếng.
“Cái đó… Đại ca ca..."
Lời nói ghét bỏ trước đó của Lý Mộc Dương khiến cho cô bé im lặng, lúc này dường như đã có quyết định gì đó.
Cô bé do dự nhưng vẫn mở miệng nói.
“Chúng ta hãy quay về thôn đi, trong khu rừng này rất nguy hiểm…”
Vậy mà cô bé lại chủ động kêu Lý Mộc Dương trở về.
Suy nghĩ của Lý Mộc Dương bị gián đoạn, lập tức có chút tò mò.
“Trong rừng có nguy hiểm?”
Hắn nhìn khu rừng u ám trước mặt rồi nói: "Ngươi nói là dã thú trong khu rừng này? Hay là quái vật?"
Nhưng cô bé lại lắc đầu nói: “Không phải quái vật trong rừng, mà là…”