Chương 52: [Dịch] Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Đi biển bắt hải sản(2)

Phiên bản dịch 3686 chữ

"Ai biết sẽ kéo dài được bao nhiêu ngày? Có thể là do đã lâu không đến mò cá, nhất thời thấy mới mẻ cũng chưa biết chừng." Chị hai Diệp bĩu môi. Chị ta không tin Diệp Diệu Đông bỗng nhiên tốt lên, dù sao giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

"Ít nhất thì bây giờ cũng đang điều chỉnh. Không giống như trước đây, luôn không thấy bóng dáng đâu."

"Không chịu khó một chút, có trách nhiệm một chút, để xem chia nhà xong ai nuôi chú ấy!"

Diệp Diệu Đông đến gần cũng nghe thấy hai người chị dâu đang nói chuyện. Anh không khỏi cau mày, phụ nữ nhiều chuyện thật!

"Cha, cha đi đâu vậy? Mẹ bảo không được đi dưới nước mà."

"Cha đi bắt cá bắt cua, con ở đây chơi, giúp đào nghêu cát, không được đi theo cha."

Mấy đứa trẻ đột nhiên dừng lại, chỉ có thể nhìn anh đi xuống. Bọn nó cũng muốn xuống chơi. Nếu không có người lớn xung quanh thì chúng đã xuống bơi ngay rồi, thật đáng tiếc.

"Chúng ta tách ra xem ai bắt được nhiều nhất."

"Được!"

Cái loại tìm cua, cá, tôm này dựa vào vận may này không nhanh bằng đám mẹ Diệp đào nghêu nên rất ít người bỏ thời gian đi tìm, chỉ có mấy người bọn họ là nhàn rỗi.

Mà Diệp Diệu Đông hôm qua cũng nếm được vị ngọt ngào khi bắt được hai con cua xanh, bây giờ liền đi thẳng về phía khu vực có đá xung quanh.

Anh dùng chiếc kẹp trong tay di chuyển một hòn đá lớn ra xa. Một niềm vui bất ngờ xuất hiện đúng như dự liệu của anh, một con tôm lớn chín đốt!

"Này, tôi tìm thấy một con tôm chín đốt! Đây là con đầu tiên!" Anh nhanh chóng nhặt con tôm chín đốt còn đang nhảy lên, đưa cho những người khác xem.

Có mấy người quay lại nói: “May quá đấy, vừa xuống tới đã có thu hoạch rồi, còn là tôm chín đốt nữa!”

Tôm chín đốt có kích thước to, hình dáng đẹp mắt, rất ưa nhìn, trên thân có những đường ngang nông, sâu, đuôi có hoa văn, khi nấu chín có hoa văn chín múi trắng rõ ràng, thịt tươi vài dai, rất được ưa chuộng. Bản thân Diệp Diệu Đông cũng thích ăn. Vừa mới xuống nước đã có một khởi đầu tốt đẹp, trong lòng anh rất thoả mãn.

“Nhìn mà thèm, tao cũng muốn bắt nhiều mấy con.” Tiểu Tiểu tràn đầy động lực, thuận tay đá một hòn đá sang một bên: "Hả? Cá nhảy? Không ngờ một hòn đá tuỳ tiện cũng có thể mang lại thu hoạch.”

"Ồ, tụi mày đều có thu hoạch à. Bọn tao không thể bị bỏ lại phía sau được. Đi... đi... tách ra!"

Mọi người vốn dĩ đều ôm tâm lý rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, tùy tiện tham gia cuộc vui một chút, nhưng giờ đây sự hứng thú của họ đã bị khơi dậy.

Sau khi thủy triều rút, các loài cá, tôm nhỏ dưới đáy biển dễ bị mắc vào các tảng đá lớn nhỏ, không quay trở lại biển theo thủy triều mà di chuyển ở những vùng nước nông trũng thấp xung quanh các rạn san hô và chờ đợi cho đến khi thủy triều lên cao lần tiếp theo để quay trở lại biển.

Mọi người đều rất có kinh nghiệm, khi tìm kiếm luôn tìm kiếm ở những vùng trũng có đá và nước.

Diệp Diệu Đông cảm thấy mình có chút may mắn. Vừa mới bước sang một bên hai bước đã nhìn thấy hai con cua đá đang ẩn nấp dưới những tảng đá lớn.

"Lại bắt được thêm hai con, đáng tiếc không phải cua xanh, có còn hơn không."

Đầu cua đá có màu nâu với tấm giáp lốm đốm đỏ, móng vuốt có màu đỏ tươi, trông giống như một hòn đá và có vỏ rất dày, thích sống ở đáy cát gần đường thủy triều xuống hoặc dưới đáy biển có hải tảo tươi tốt, thường ẩn nấp dưới đá.

Anh dùng kẹp lửa trực tiếp nhấc hai con cua đá đang núp dưới những tảng đá lớn vào thùng, rồi chuyển chúng sang một bên.

Bấy giờ vào những năm 1980, bãi biển ở thôn bọn họ vẫn chưa phát triển và còn ở trạng thái hoang sơ, sản vật ở biển cũng vô cùng phong phú. Sau khi thủy triều rút, tuỳ tiện đến bãi biển đi dạo một chút, về cơ bản sẽ không trắng tay mà về.

Còn việc có thể thu hoạch được bao nhiêu thì tùy thuộc vào thủy triều và may mắn rồi.

Bạn đang đọc [Dịch] Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 của Mễ Phạn Đích Mễ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    164

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!