“Uây, con cá này trơn quá!”
Diệp Diệu Đông vừa thò tay ra, muốn đưa tay ra bắt nhưng nó lại bỏ chạy, còn chui về.
Hòn đá quá lớn không thể di chuyển được nên anh chỉ có thể tiếp tục đưa chiếc kẹp vào khuấy cho đến khi nó lại ra.
A Quang ngồi xổm xuống, cầm thùng chỉ vào khe nứt dưới đá: "Dù sao thùng của tao cũng rỗng, tao cho mày mượn để bắt con cá này trước."
Diệp Diệu Đông nhìn thùng rỗng của anh ta, dở khóc dở cười. Tất cả mọi người đều có thu hoạch, nhưng thùng của anh ta vẫn trống rỗng, không có gì.
"Được, đựng cho tao trước đi!"
A Chính nheo mắt cười: "A Quang chắc chắn rất buồn lòng, nhưng vẫn phải gượng cười. Thật đáng thương! Thật là người anh em tốt!"
"Than ôi!"
"Ha ha ha!"
Nghe bọn họ tiếp tục trêu chọc A Quang, Diệp Diệu Đông nhếch khóe miệng dùng chiếc kìm lửa khuấy động dưới phiến đá hồi lâu, mới phát hiện ra đã lâu mà con cá mú hoa nâu cũng không bơi ra: "Tụi mày nhìn đối diện xem nó có chạy đến đối diện không?"
"Đây! Đây! Bơi ra chỗ này này. Đưa thùng cho tao!"
"Khá lớn."
"Nhìn cũng một, hai cân."
"Đông Tử thật là may mắn!"
Tiểu Tiểu cầm lấy cái xô A Quang đưa tới, nhắm ngay con cá mú hoa nâu, trực tiếp xúc nó vào trong thùng: "Xong rồi, bắt được rồi!"
Mấy người duỗi đầu nhìn con cá nhảy nhót trong xô với vẻ mặt ghen tị.
Mua thì không phải mọi người không mua nổi. Nhưng đi biển bắt hải sản, thứ mình mong muốn là niềm vui và sự thỏa mãn khi tự mình đánh bắt hải sản. Hơn nữa đây không phải là một con cá bình thường, mà là một con cá mú hoa nâu nha. Trong lòng mọi người không khỏi trào phúng về cái vận may của Diệp Diệu Đông.
“Nước biển trong thùng này quá ít, thêm vào một chút kẻo chết.”
A Uy nói: "Tao bỏ hai con cá nhảy vào xô của mày luôn, lấy thùng múc nước."
Tiểu Tiểu cười nói: “Vậy tao còn lời được hai con cá!”
Sau khi đổ đầy nửa xô nước, Tiểu Tiểu liền đưa xô cho Diệp Diệu Đông: "Mày giữ lại hay bán đi?"
"Bán chứ! Phải bán. Lấy ăn thể nào mẹ tao cũng mắng nát nước. Hôm qua tao bắt được hai con cua nhỏ màu xanh định nuôi để ăn, kết quả bị bà ấy mắng một trận. Nói cho mấy đứa bé ăn thì sắc mặt bà ấy mới tốt lên một chút, nhưng vẫn bán.”
Con cá mú hoa nâu này giá trị hơn nhiều so với hai con cua xanh nhỏ ngày hôm qua. Lấy đem hầm, không những mẹ anh mắng mà vợ anh cũng sẽ giận anh mấy ngày.
Cầm bán kiếm mấy đồng cho cô cũng không tệ, đỡ cho cô đan lưới cả ngày cũng kiếm chưa được một đồng.
Dù không biết vợ mình đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền nhưng anh biết số tiền đó không nhiều.
"Đem bán đi. Người đời trước không nỡ ăn, không nỡ mặc. Một cân này cũng phải hơn một đồng. Con lớn vậy cũng bán được ba đồng, bằng bọn họ đan lưới ba, bốn ngày rồi. Cho vào bụng cũng hơi phí.”
"Đúng vậy, đám hải sản không đáng tiền này có thể ăn, còn cái này bán đi!"
"Nhân lúc còn sống, mày đem tới điểm mua hàng ở bến tàu trước. Đúng lúc bọn tao nhân cơ hội xem xem có hàng ngon nào không? Không thì cho đống hàng này vào xô của mày đi, tao xách thùng không về!"
Mọi người đều nói như vậy, Diệp Diệu Đông cũng gật đầu: "Được rồi, vậy tụi mày ở đây chơi trước, lát nữa tao sẽ quay lại."
A Chính vui vẻ nói: "Không sao đâu, mày đi lâu tí, quay lại hay không cũng không sao. Chỗ này có bọn tao, không cần mày!"
Anh cười mắng: "Mẹ kiếp, ghen tị với vận may của tao chứ gì. Nếu không có tao thì tụi mày cũng chẳng tìm được hàng ngon đâu."
“Cút nhanh! Cút nhanh!”
Anh vui vẻ bưng chiếc xô về phía nhóm người đang đào nghêu. Sau khi tìm được Lâm Tú Thanh, anh đặt chiếc xô trước mặt cô rồi nói: “Anh tìm được một con cá mú, là cá mú hoa nâu. Em cầm đến điểm thu mua bán đi."