Sau khi Lâm Tú Thanh trở về nghe thấy tiếng ở cửa liền vội chạy ra, người đàn ông nhà cô không đáng tin cậy như vậy quả thật cô không yên lòng.
Kết quả vừa đi tới cửa đã thấy bộ dạng chật vật của anh, sợ anh tức giận đánh cả cháu lớn phải tranh thủ lên tiếng: “Em rửa cho con trai, anh đi tắm của anh đi.”
“Cuối cùng em cũng về rồi, anh sắp bị hành chết rồi đây!” Diệp Diệu Đông bực bội đứng dậy dứt khoát cởi áo lấy xoa đầu dính nước.
Thấy anh không tức giận lúc này Lâm Tú Thanh mới yên tâm.
“Mẹ đang nấu miến, anh tắm cho mát mẻ rồi ra là có ăn.”
“Đã biết, anh gội đầu trước. Mấy đứa cũng rửa ráy nhanh chút rồi xéo đi, lấy cái chậu ra đây cho ông.”
Mấy đứa nhóc cười toe toét xô xô đẩy đẩy cởi truồng chạy vào nhà chỉ để lại Diệp Thành Dương bé nhất vẫn ngồi trong chậu, cậu nhóc sốt ruột lập tức đứng lên.
“Anh~ anh~”
“Nhóc theo đuổi, cả ngày anh anh anh, tắm nhanh đi rồi vào.”
Diệp Diệu Đông cũng không cần nước nóng, anh trực tiếp múc một thùng nước giếng đổ vào chậu, cởi chỉ còn cái quần đùi liền dội một gáo từ trên đầu xuống.
Đi bờ biển phơi nắng hai ngày giờ so mặt với người rõ ràng đen đi không chỉ một tông, có điều so với anh cả anh hai thì anh vẫn còn rất trắng.
Hai đứa con trai của anh cũng rất trắng chỉ là lớn lên rồi mới rám đen mà thôi, thật ra người nhà anh cũng không hề xấu, chỉ là hơi thấp….
Đây cũng là khuyết điểm của người phương nam!
Nhưng một phần cũng là do điều kiện gia đình không tốt, không đủ dinh dưỡng, anh có thể cao tới mét tám cũng là nhờ có bà nội anh cưng chiều, từ nhỏ đến lớn anh đã ăn không ít trứng gà, trong nhà làm thịt gà thì một cái đùi gà luôn là phần của anh.
Trước kia trong đại đội còn chăn dê, khi anh còn bé bà nội sẽ trộm mang một bát sữa dê về nấu với lá trà cho anh uống, lúc đó anh em với cả anh chị em họ của anh đều đã lớn rồi nên chỉ có thể đứng nhìn, em gái nhỏ uống sữa mẹ cũng thỉnh thoảng được thử mùi vị.
Bởi thế anh đột biến gen như vậy, trở thành người cao nhất trong nhà cũng là người cao nhất trong đám bạn bè.
Đầu năm nay trong thôn bọn anh người cao mét tám cũng không có nhiều.
Trời nắng như thế trừ chảy mồ hôi ra thì trên người anh cũng không bẩn gì, không cần phải tắm xà bông thơm, chỉ tùy tiện dội vài cái là vào nhà lấy khăn lau lau, sau đó cởi quần đùi đi vào ngăn tủ tìm quần áo nhỏ của anh.
Kết quả vừa mới mở tủ quần áo ra mới nhớ quần áo mùa hè anh chỉ có một bộ thay đi giặt, lúc này đoán chừng vẫn còn đang phơi ngoài sân chưa lấy vào.
“Kẹt kẹt ~”
Cửa bị đẩy ra làm anh hoảng vội vàng chạy tới túm ga giường che nửa thân dưới: “Anh còn tưởng là ai, vào nhà sao không gõ cửa?”
“Cha~ xấu xấu ~ xấu xấu ~”
“Xéo đi, tự con cũng cởi truồng mà còn cười cha hả!”
Lâm Tú Thanh lườm quăng quần đùi lên ghế: “Em vào phòng mình còn phải gõ cửa cái gì? Bản thân trần truồng đứng đó quần còn không chịu mặc cũng không cảm thấy xấu hổ.”
“Anh đang tìm thì em vào rồi. Không phải em nói chỉ có 2 cái hay sao? Đều phơi ngoài kia hết rồi bảo anh mặc cái gì? Huống chi cũng không phải là em chưa từng thấy, sao anh lại phải xấu hổ chứ.” Diệp Diệu Đông cười đểu đi đến bên người cô nháy nháy mắt.
“Bớt khua môi múa mép, quần áo chỉ có hai cái nhưng quần đùi có bốn cái, không phải ở trong tủ quần áo mà ở trong ngăn kéo ấy.” Cô tức giận đẩy anh ra, thả đứa nhỏ lên giường đi tới ngăn kéo lấy quần đùi cho anh rồi ném vào ngực anh: “Mặc vào nhanh lên, em ra bên ngoài lấy quần nhỏ cho anh.”