Nghe mẹ anh nghĩ linh tinh như thế anh cũng không dám phản bác, hầy, anh đều nên chấp nhận.
Chọn cua xong bọn họ lại đổ một rổ tôm nhỏ ra phân loại, phân loại tôm đơn giản hơn nhiều, chỉ cần phân theo kích cỡ, tôm kiếm và cá hạt nước cũng phân loại theo kích cỡ.
Những con lớn có thể bán với giá cao hơn, nhỏ thì không đáng giá.
Bọn họ nhặt những con tôm tép không đáng tiền bỏ vào thùng nước riêng, còn có một số cá nhỏ cá chình biển với cá linh tinh đều bỏ thùng nước mang về, thuận tiện phơi làm cá khô.
Sau khi tất cả các loại hoàng hóa đều được phân biệt xong, cha Diệp đi tính sổ sách còn bọn họ xách tôm cá về nhà trước.
“Mẹ, những loại hôm nay có thể bán bao nhiêu tiền? Cua lớn cua nhỏ cộng lại có hơn 30 cân, tôm bề bề có hơn 20 cân, tôm cũng có mấy cân còn có những lại cá nhỏ khác, nhìn qua cũng không tồi.”
“Hàng hôm nay nhận được rất tốt, cua lớn bán 3 xu, nhỏ một chút 2 đồng, tôm bề bề 3 xu 5, nhỏ 2 xu 6, tôm đắt một chút 5 xu, thêm bảy tám phần đò kia hẳn là bán được ba mươi đồng, nhưng dầu diesel cũng hết hai đồng, máy móc cũng phải trừ phí vì rất dễ hỏng thường xuyên phải tu sửa.”
“Vậy tốt quá, một tháng cũng có thể tiết kiệm kha khá!”
Mẹ Diệp liếc anh một chút: “Anh nghĩ là mỗi ngày đều có thể ra khơi mỗi ngày đều sẽ có thu hoạch như thế sao? Chúng ta dựa vào trời ăn cơm, chỗ đó có thể nói rõ tới chuyện trên biển, ngày hôm qua bọn họ cũng có ít người vừa mới bán được mười mấy đồng.”
“Vậy cũng nhiều hơn so với làm việc vặt rồi.”
Diệp Diệp Bằng thành khẩn mời lần nữa: “Em ba cũng cùng thay phiên ra biển đi? Dựa biển ăn biển, dù sao chúng ta cũng phải học với cha một ít.”
“À? Anh với anh hai học trước đi, chờ mấy anh biết em lại học!”
Mẹ Diệp nghe thấy anh từ chối lại há miệng muốn mắng, nhưng cuối cùng vẫn ép miệng ngậm lại, đây là đang ở bến tàu, thấy biểu hiện hôm nay của anh cũng coi như là chịu khó nên tạm thời nhịn một chút trước vậy.
Chờ sau khi các nhà bên ra ở riêng, dù sao cũng phải gọi anh cùng ra biển, hiện tại kiếm tiền còn có thể tính đến tiền công trong nhà sau này lấy ra xây nhà.
Tới khi ra ở riêng anh cả anh hai đi theo ra biển còn có thể được chia chút tiền? Em ba cả ngày chơi bời lêu lổng thì chỉ có thể chờ chết đói hoặc là chờ bọn họ nuôi, đây còn ra thể thống gì?
Nhà khác nuôi để dưỡng già còn bọn họ là nuôi cái tổ tông!
Diệp Diệu Đông không biết mẹ anh đang oán thầm trong lòng, vừa đến cửa nhà là chạy, chỉ quăng lại một câu buổi tối không ăn ở trong nhà, dù sao hôm nay những việc hôm nay anh đều làm giúp.
Mẹ Diệp vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy bộ dạng của thằng ba như thế này mới bình thường, hôm nay vừa đi móng nhà vừa đi đãi biển lại còn ra bến tàu hỗ trợ, chịu khó như thế kiến bà ấy có hơi không nhận ra.
Chị dâu hai bĩu môi: “Mới nhìn thấy chút đáng tin cậy một chút đã chạy!”
“Kệ nó đi thôi, có thể làm việc giúp đã tốt lắm rồi. Mấy đứa mang cá với tôm đưa sang cho nhà mẹ đẻ của mấy đứa đi, những cái khác đều giết hết lớn thì kho tàu, nhỏ mang đi phơi. Tôm nhỏ cũng thế, lấy đi nấu một bát còn lại thì lột vỏ làm tôm phơi đi, kiểu thời tiết như thế này không để được đến mai đâu.”
Ba đứa con dâu đều đồng ý, nhà mẹ đẻ Lâm Tú Thanh xa xôi cho nên cô không có cơ hội đưa tôm cá về nhà mẹ đẻ, chỉ có thể nhìn hai chị dâu đưa cá về nhà ngoại còn cô ở lại giết cá.
Mẹ Diệp chờ hai người chị dâu đi xa mới nói với Lâm Tú Thanh: “Con xem thử định lúc nào về nhà ngoại, đến lúc đó giữ lại một ít hàng tốt cho con mang về.”
“Dạ mẹ, không cần vội, bọn con tới Trung thu sẽ về.”
…
Ba đứa con trai, từ trước đến giờ mẹ Diệp đều tận lực xử lý mọi chuyện cho công bằng.