Sau khi xác định được là mượn được thuyền rồi Diệp Diệu Đông an tâm hẳn, thảnh thơi về lại nhà, nhưng mà đến nửa đường anh lại nghĩ tới nhà ở ngày mai sẽ khởi công lại trực tiếp thay đổi phương hướng, đi về chỗ làm móng nhà.
Hôm nay đến phiên anh hai ra biển với cha, anh cả anh ở lại trong nhà, trước đó cơm nước xong xuôi anh cả nói muốn lên núi chọn đất vàng, cũng không biết là bao nhiêu gánh nữa, nói ra quả thật cũng có chút xấu hổ…
Người ta sống càng ngày càng tốt quả thật là có nguyên nhân, cần cù chịu khó làm giàu nhưng hôm nay là ngày thủy triều xuống lần đầu khó có được, cũng đã mượn được thuyền cho nên chỉ có thể anh cả vất vả thêm một chút.
Nghĩ tới đây anh cũng không thảnh thơi nổi, bước nhanh hơn.
Lúc đến đất móng nhà xung quanh đó đã chất được một đống đất vàng cao nửa người, nhưng không nhìn thấy bóng dáng anh cả anh đâu mà chỉ có một ấm nước lớn để dưới bóng râm, đoán chừng là lại đi chọn đất cho nên anh dựa dưới tàng cây nghĩ lát nữa sẽ đi theo phụ giúp một tay.
Sau khi sống lại tâm tính anh đã sớm trở nên nghiêm túc ngay ngắn.
Chỉ đợi vài phút đã thấy anh cả đang đẩy một chiếc che hai bánh màu xám tới.
“Anh cả!”
Diệp Diệu Bằng ngẩng đầu nhìn lên cười cười: “Sao chú lại tới đây?”
“Tới xem một chút, ngày mai mới khởi công mà sao anh đã lấy đất vàng sớm vậy làm gì?”
Anh cả xoa xoa mồ hôi trên trán lại rót một cốc nước mới nói: “Hôm nay không ra biển vả lại trong nhà cũng không có việc gì phải làm nên anh đi chở ít đất vàng về, dù sao đến lúc đó sẽ cần dùng đến, ngày mai khởi công làm móng nhà này thì cũng không coi là xây trước.”
“Dù sao cũng phải thuê người tới làm, mình làm đỡ một chút là tiết kiệm được một chút tiền rồi.”
“Việc này khá là nhàn, mai khởi công xây rồi công nhân làm việc nặng còn phải đào hố, còn phải lên núi đục đá, chuyển tảng đá dưới núi để thợ đẽo phẳng, đi chở đất vàng đã coi như là nhẹ nhàng rồi.”
Diệp Diệu Đông nhíu mày gật đầu: “Được ạ, em đi với anh lên núi phụ với anh một tay.”
Diệp Diệu Bằng cảm thấy bất ngờ nhìn anh: “Chú muốn giúp?”
“Anh không muốn em giúp sao?”
Phiền thật, muốn làm giúp chút chuyện như thế mà mọi người đều cảm thấy bất ngờ như vậy.
“Ha ha, được rồi, vậy lát nữa lên núi cùng đào đất phụ anh, hôm nay chúng ta có thể lấy thêm được mấy xe.” Chả mấy khi em ba chủ động giúp đỡ làm việc làm sao anh ấy lại từ chối được chứ.
“Em làm một hồi thôi, tới chừng mười giờ là về vì buổi chiều em còn có việc.”
Diệp Diệu Bằng xấu hổ cười cười, hóa ra là anh ấy nghĩ nhiều rồi, em ba chỉ là tới dạo chơi nhìn thử, bây giờ đã 8 giờ rồi, anh đây đâu phải là nghiêm túc làm việc chứ, đã nói mà sao mà đổi tính được.
Nhưng có thể tới đi dạo giúp đỡ chút chuyện nhỏ cũng tốt rồi, nói rõ anh có để chuyện xây nhà này ở trong lòng, so với những ngày không thấy bóng dáng trước đó đã tốt hơn nhiều, ban đêm anh ấy còn nghe vợ mình nói mấy ngày nay em ba còn đi cùng giúp đãi biển, cũng coi như có chút tiến bộ.
“Được thôi, vậy chú đi phụ một tay với anh, ngày mai khởi công xây nhà chú đừng chạy linh tinh, ngày mai đến lượt anh với cha ra biển chỉ có một người đàn ông trưởng thành là em hai ở trong nhà, mẹ với mấy cô ấy lại phải nấu cơm cho tợ, chắc chắn sẽ bận rộn cực kỳ.”
“Em biết rồi.”
Diệp Diệu Đông cũng không biết trong lòng anh cả mình đang nghĩ gì, dù cho biết anh cũng không thể yên tâm, bởi vì đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn, sự thay đổi của một người không thể quá đột ngột cũng không thể quá nhiều.
Sau khi Diệp Diệu Bằng đổ đất trong xe ra là anh đã chủ động nhận lấy xe: “Để em đẩy cho, anh dẫn đường.”
“Được.”