Hai người khác cũng kinh ngạc vô cùng, người ở gần biển thế mà say sóng, còn mới ra tới biển đã choáng, nói ra sợ sẽ làm người ta cười rụng răng.
Diệp Diệu Đông lau mồ hôi lạnh trên trán: “Khi còn bé tao chỉ từng ngồi thuyền của ông nội, đã lâu không ngồi thuyền rồi, đừng cười tao, lúc nào thì cập bờ
A Quang dở khóc dở cười nhìn anh, khó trách không dám trực tiếp theo cha ra biển: “Đi tới đối diện chỗ đảo hoang kia chắc là phải mười mấy phút, cậu nhịn chút đi không lâu lắm đâu.”
Anh gật gật đầu, rồi sau đó càng hoảng hốt hơn.
Thuyền nhanh chóng chạy lướt trên biển tạo ra từng vòng gợn sóng, anh cũng không dám nhìn về phía mặt biển lại không dám nhắm mắt đành phải đưa ánh mắt về phía ngọn núi xa xa, nhưng như thế cũng không có tác dụng gì, sắc mặt vẫn cứ tái xanh như trước.
Diệp Diệu Đông cũng rất phiền muộn, chết kiểu gì không chết lại cứ phải chết trong biển để một người sống ven biển như anh làm gì ăn.
Mãi cho đến khi sắp tới gần đảo hoang triệu chứng của anh cũng không đỡ hơn tí nào, anh khẽ cắn môi quyết tâm liều mạng một phen…
“Cậu làm gì thế, cởi quần áo làm gì?” A Quang không hiểu động tác của anh: “Bơi à?”
“Mày muốn xuống bơi vài vòng à?” Đôi mắt Tiểu Tiểu sáng lên, cái này cũng không tồi, trời nóng như thế vẫn là ngâm trong nước dễ chịu hơn: “Vậy tao cũng bơi một chỗ với mày, vừa hay có thể bơi tới bờ bên kia.”
A Chính hào hứng nói: “Tôi cũng muốn xuống dưới bơi, chúng ta đấu thử xem ai bơi tới bờ bên kia trước?”
Nói rồi hai người cũng bắt đầu cởi quần áo, chỉ có A Quang tiếc nuối vì phải lái thuyền: “Chờ lên đến đảo tao cũng muốn xuống bơi vài vòng.”
Diệp Diệu Đông nhìn động tác của bọn họ trong lòng cũng yên tâm hơn, có bọn họ bơi cùng chắc chắn là anh không chìm chết được, lấy độc trị độc, có thể chữa chứng sợ biển hay đành trông cậy vào lần này vậy.
“Lát nữa bọn mày đừng có bơi nhanh quá, nhờ chờ tao nữa, nếu không tao bơi không nổi chết đuối rồi nửa đêm sẽ đến tìm bọn mày!”
A Chính liếc mắt: “Mặt thì trắng nhưng không dùng được!”
“Mặt trắng cũng là mày mong không tới.” Nói dứt lời rồi thấy thuyền đã cách rất gần bờ thế là Diệp Diệu Đông dẫn đầu nhảy vào biển.
Mới xuống trong biển, cái cảm giác nghẹt thở quen thuộc kia trong nháy mắt lại bao trùm lên anh, đột nhiên anh như là quên cách bơi thế nào, đầu óc trống rỗng tay chân loạn xạ, cả người trực tiếp chìm xuống đáy biển.
Tiểu Tiểu với A Chính trên thuyền đang chuẩn bị nhảy thấy động tác không bình thường của anh, cả người đang chìm xuống cũng rất kinh ngạc.
“Không phải Đông Tử biết bơi sao? Làm sao thế?”
“Vớt nó lên xem thử!”
Hai người bịch một tiếng nhảy xuống như tiếng thả sủi cảo, đều xúm lại chỗ Diệp Diệu Đông, thấy mắt anh đang nhắm còn người vẫn giãy giụa nhưng lại không có hiện tượng sặc nước đành trực tiếp vớt anh lên mặt nước.
Đột nhiên có không khí mới mẻ tràn vào làm anh thở được, cảm giác được cứu thật sự là sảng khoái không cách nào nói rõ được.
Anh mở to mắt, mượn lực của bọn họ để hô hấp, một chốc đã tìm được cảm giác để bản thân nổi lên, khủng hoảng trong lòng cũng tan đi một chút.
“Mày làm gì thế? Sao còn chìm xuống? Thật sự định đi gặp bà cố à?”
“Tao con bà nó bị chuột rút, trong khoảng khách nhảy xuống đó chân đột nhiên căng cứng!”
Mọi người: Trùng hợp như thế?
Liệu sự như thần?
Sớm biết trước?