Tâm trạng Diệp Diệu Đông cũng rất hưng phấn, không ngờ chỉ cần nỗ lực khắc phục di chứng sợ nước biển, anh có thể đạt được thành tựu như vậy.
Thật sự là được cá koi chiếm thân(*) rồi?
(*) Cá koi tượng trưng cho may mắn, được cá koi chiếm thân ý nói con người có được may mắn.
Anh cười cười nói đùa: “Tôi không chỉ thờ cúng mà còn hiến tế cả cơ thể cho Ma Tổ, nhờ đó mà gặp được may mắn.”
A Chính trợn mắt: “A... Vãi thật, hóa ra còn cần phải hiến tế. Nếu sớm biết như vậy vừa rồi sẽ không cứu cậu, có phải chúng tôi có thể bắt được nhiều hơn không?”
“Cút đi, một lúc nữa tôi hiến tế các cậu nói không chừng còn bắt được nhiều hơn.”
“Khà khà, chờ trở về, tôi cũng đến miếu Ma Tổ để bái lễ.”
A Quang cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Chúng ta có nên thả lưới lại lần nữa không? Lâu như vậy, cá lọt lưới có lẽ đã bơi rất xa, cũng không biết chúng chạy thoát từ hướng nào.”
Diệp Diệu Đông nói: “Chúng ta hẳn là có đủ dầu đúng không? Quăng một mẻ lưới cuối cùng đi, mẻ lưới vừa rồi cũng có hơn chục con, đừng để cá lọt lưới, tiếp tục lái vòng quanh vài lần nữa. Không có cá thu, chúng ta cũng có thể bắt được các loại hải sản khác, buổi chiều có thể dùng để nhắm rượu chúc mừng.”
“Vẫn còn đủ dầu, vậy chúng ta thả lưới thêm một lần nữa đi, kéo lâu một chút, không có cá thu thì có thể bắt một ít cua đá, cá lù đù nhỏ linh tinh, làm vài bát nhắm rượu, chúng ta không cần ra bến tàu mua hải sản nữa.”
Lưới vừa rồi bọn họ kéo lên ngoài cá thu ra còn có một ít hải sản rải rác khác, đều được vớt ra cho vào thùng.
Với mẻ lưới cuối cùng, bọn họ cũng không mong đợi bắt được nhiều, sau khi quăng lưới xong cũng không để ý tới, đi thẳng vòng trong khoang thuyền, nhìn cá thu chất đầy trong khoang thuyền, mọi người không giấu được sự phấn khích, hôm nay thực sự phát tài rồi!
Từ sau khi Diệp Diệu Đông phát hiện ra cá thu, anh vẫn luôn đặt sự chú ý lên cá thu, thuyền chạy trên biển thả lưới bắt cá, anh không hề cảm thấy hoảng hốt hay sợ hãi, đến bây giờ anh mới ý thức được bản thân khắc phục khó khăn để tiến lên, đã hoàn toàn chiến thắng!
Thật tốt quá!
Anh sờ cằm nói: “Cá chất đầy trong khoang thuyền của chúng ta có lẽ cũng mấy ngàn cân nhỉ?”
“Chắc chắn như vậy, mấy con kia đầu lớn như vậy, có lẽ dài gần nửa mét, có con đã hơn bốn năm cân, chúng ta thả bảy tám mẻ lưới, có lẽ đã mắt được một nửa.”
“Tôi vừa nhìn thấy một con dài gần một mét trong khoang thuyền, con đó chắc phải nặng hơn tám cân.”
“Tôi cũng nhìn thấy con kia, mẹ nó, chuyến đi này thật đáng giá!”
“Ha ha ha~”
Mọi người hưng phấn vui vẻ trò chuyện với nhau anh một câu tôi một câu, thật sự đã rất lâu rồi mới vui vẻ như vậy, có ai mà không vui khi phát tài?
A Chính đá cái xô dưới chân anh ta, nhìn dụng cụ đào hải sản bên trong, vội vàng hỏi: “Vậy lát nữa chúng ta còn đi đào hải sản không?”
“Còn đào cái quái gì! Sau khi giăng lưới xong, chúng ta phải nhanh chóng lái thuyền trở về, còn không vội bán một thuyền cá thu này lấy tiền! Tôi không tin cậu không sốt ruột!” Vậy mà lại có thể nói ra những lời ngu ngốc thế này, Diệp Diệu Đông cũng choáng váng.
“Đương nhiên sốt ruột, tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, lỡ như các cậu cảm thấy đi một chuyến như vậy không dễ dàng, muốn nhân cơ hội đi đào hải sản một lúc thì sao?”
“Có ngốc hay không? Đương nhiên là bán cá lấy tiền quan trọng hơn. Quay về bảo A Quang hỏi cô nhỏ của cậu ta thuê thêm một ngày, ngày mai chúng ta lại đi đào hải sản cũng được, dù sao thì thủy triều cũng sắp lên rồi, có lẽ ngày mai đá ngầm xung quanh sẽ lộ ra.”
A Quang gật đầu đồng ý: “Đúng vậy đúng vậy, ngày mai chúng ta lại thuê thuyền đi đào hải sản, nhân tiện thử vận may.”
“Thuyền là thuê sao? Không phải mượn à? Sao không nói sớm cho tôi biết?” Nói chuyện hồi lâu, chỉ có Tiểu Tiểu chú ý tới điểm này.