Diệp Diệu Đông mỉm cười nói với mọi người: “Tôi nghĩ giữ lại hai ba con cá thu mang về, ngày nhà tôi phải khởi công xây dựng, còn phải lo cơm nước cho công nhân, đúng lúc giữ lại vài con cá thu. Còn có đóng hải sản linh tinh này, chúng ta cũng không thể ăn hết, tôi muốn giữ lại một ít mang về làm đồ ăn ngày mai, dù sao thì chúng ta cũng chia đều hàng hóa, tôi muốn giữ lại, đợi lúc bán xong cứ trừ tiền bên trong, số ít....”
“Này này, trừ tiền cái gì? Chúng ta đều là anh em tốt, cậu muốn giữ lại bao nhiêu cũng được...”
“Đúng vậy đúng vậy, cậu muốn giữ lại bao nhiêu thì cứ lấy đi, còn nói trừ tiền với không trừ tiền cái gì, khách sáo sao?”
“Đúng vậy, mấy trăm con cá thu, còn thiếu mấy con cho cậu sao? Ngày mai nhà cậu bắt đầu xây, vậy cậu giữ lại một ít, hoặc có thể cắt thành khúc rồi đem đi ướp. Mấy ngày trời nóng cá không thể tươi được, đem cá đi ướp muối có thể để thêm được mấy ngày, dù sao cũng là tự mình bắt được, không tón tiền, lấy thêm nhiều một chút có sao?”
Lời nói của mọi người rất ấm lòng, tình bạn này không phải hề vô ích.
Anh mỉm cười lắc đầu: “Cá này khá có giá trị, lấy nhiều như vậy để ăn thì hơi xa xỉ, tôi giữ lại hai con là được rồi, ngày nào cha tôi cũng ra biển kéo lưới, mỗi ngày đều mang về một ít cá không mấy đáng giá, dùng để nấu cho công nhân ăn cũng không thành vấn đề.”
“Hai thùng hải sản này chúng ta cũng chia ra đi, giữ lại một ít để tối nay nhắm rượu cùng nhau, những thứ khác mỗi người mang về một ít, cũng coi như thêm đồ ăn cho người trong nhà.”
“Còn có cá thu, các cậu cũng giữ lại hai con mang về nhà đi, làm sủi cảo cá thu hoặc cá viên cũng rất được.”
Anh không thích ăn sủi cảo cá thu, nhưng anh thích ăn cá viên.
Nếu mọi người đã không trừ tiền của anh, vậy không bằng chia đều, mỗi người đều mang một ít về nhà, cũng có thể thêm đồ ăn cho người trong nhà.
Mọi người nghe xong sắp xếp của anh, đều cảm thấy anh có gì đó khác biệt.
Vậy mà còn nghĩ đến người trong nhà, còn suy nghĩ cho bọn họ.
A Quang vỗ vỗ lên vai anh: “Đông Tử à, cảm thấy cậu đột nhiên trưởng thành rồi, chẳng lẽ là vì sắp được ra ở riêng?”
“Đương nhiên rồi, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ làm chủ gia đình, không còn ở cùng cha mẹ nữa, tôi nhất định phải trưởng thành hơn.”
“Là bởi vì ít bị mắng hơn đúng không? Ha ha ha~” A Chính trêu chọc anh.
“Đi đi đi, chỗ nào cũng bị cậu phá rối!”
“Vậy thì cứ làm theo lời A Đông nói đi, mỗi người giữ hai con cá thu, còn cá tôm nhỏ thì tự mình chọn, muốn gì thì lấy, còn lại thì tối nay chúng ta dùng để nhắm rượu.”
A Quang lắc đầu: “Tôi không cần, trong nhà chỉ có tôi với hai đứa em gái, ăn không nhiều, dùng làm đồ nhắm để tối nay uống rượu là được rồi.”
A Chính cũng nói: “Bốn chị gái của tôi đều đã gả ra ngoài, trong nhà chỉ có tôi và cha mẹ, không ăn nhiều, tôi lấy một con cá thu với một ít tôm nhỏ là được.”
“Các cậu cứ xem đi, đợi lấy xong tôi chọn một ít là được.” Diệp Diệu Đông thản nhiên nói.
Khi bốn người đến gần bến tàu, mỗi người đều tự chọn ra vài thứ mình muốn giữ lại, đồng thời mỗi người cũng giữ lại một hoặc hai con cá thu theo nhu cầu.
Lúc này, thủy triều ở bến tàu vẫn chưa lên hẳn, một số người vẫn đang đào ngao cát.
Thủy triều quá nông, thuyền không thể đi vào, chỉ có thể dừng lại ở bãi đá ngầm cách đó không xa, rồi từ bãi đá ngầm đi vào bờ.
Để lại một người trên thuyền, những người khác đều chạy đến các điểm thu mua để lấy giỏ, bọn họ hoàn toàn không ngờ sẽ bắt được nhiều cá như vậy, cũng không chuẩn bị cái gì, ngay cả giỏ cũng không mang theo.
A Tài ở điểm thu mua nhìn thấy bọn họ vừa bước vào liền hành động như kẻ cướp, không thèm chào hỏi mà đã lấy tất cả các giỏ treo cao hơn nửa người đem đi, còn hỏi anh ta còn cái nào nữa không?
“Để làm gì? Các cậu muốn làm gì? Muốn đem giỏ của tôi đi đâu? Lấy nhiều như vậy làm gì?”