Anh tiếp tục đi xung quanh, tìm thấy một con cua xanh khác bị chôn trong đất cách đó không xa, chỉ lộ ra hai mắt.
“Con này trốn còn giỏi hơn con kia!”
Cũng may thị lực của anh tốt, ánh mắt tinh tường, anh cầm lên nhìn xem, chỉ nhỏ hơn một chút, nhưng trọng lượng cũng phải hơn một cân, là con đực, cũng coi như không tệ!
Đặt cua xanh vào giỏ tre, anh tìm kiếm kỹ hơn, chỉ sợ bị bùn che lấp, không nhìn thấy sẽ bỏ sót.
Nếu chung quanh có tảng đá, anh đều sẽ di chuyển ra, xem thử bên dưới có hay không?
Nhưng khu vực anh đang tìm kiếm là một bãi bùn, không có nước, sau khi đập vỡ vài tảng đá, anh cũng không thấy có cá hay tôm nhỏ nào mắc cạn, anh không nản lòng mà tiếp tục kiên nhẫn tìm kiếm. Dù sao, từ đây đến lúc thủy triều xuống vẫn còn nhiều thời gian.
Sau khi di chuyển vài tảng đá, cuối cùng anh cũng nhìn thấy hai con cua xanh lớn đang xếp chồng lên nhau cạnh một tảng đá lớn!
“Mẹ kiếp, chơi dã chiến, bọn mày cũng thật là!”
Gắp một con lên, kết quả con còn lại cũng dính chặt vào đó, sau khi nhìn phần lưng thì đúng là một đực một cái.
Chúng đều là cua xanh, Diệp Diệu Đông thầm nghĩ, chắc vì đây là đảo biệt lập, không có người thường xuyên tới lui, cũng không có mối đe dọa nào, vì vậy, sau khi thủy triều rút, cua xanh sẽ leo lên bãi bùn để thư giãn phơi ánh, chờ đến khi thủy triều dâng lên sẽ lại quay về biển.
Sau khi hào hứng thu thập cả hai, anh nhìn thấy còn có một bãi bùn nhỏ cách đó không xa, tương đối bằng phẳng, trên mặt có rất nhiều lỗ nhỏ.
Anh bước nhanh về phía trước vài bước rồi ngồi xổm xuống, không giống như những cái hố nhỏ trên bãi biển mà bên dưới có ngao cát, theo kinh nghiệm của anh thì có lẽ bên dưới là có ốc móng tay.
Ốc móng tay là loài động vật thân mềm không xương sống thường được tìm thấy trong bùn và cát thủy triều, có lớp vỏ dài, hẹp, hình lưỡi dao cạo, có thể di chuyển lên xuống nhanh chóng trong hang và nhanh chóng thu nhỏ vào hang khi sợ hãi.
Anh lẩm bẩm vài câu: “Thật đáng tiếc là không mang theo muối. Nếu không, rắc lên những cái lỗ này, đám ốc mong tay sẽ tự chui ra. Bây giờ còn phải tự mình đào, phiền phức!”
Anh đặt chiếc kẹp đốt trong tay sang một bên, dùng tay không đào từng cái lỗ ra, may mắn là bọn chúng chui vào không sâu, rất dễ dàng đào ra.
Đào ra mấy con, thấy cạnh đó có một hòn đá, dời ra xa thì có hai con cá nác hoa lên, anh thuận tay ném vào giỏ tre.
Chân muỗi dù nhỏ đến mấy cũng vẫn là thịt, nên coi như cũng có thu hoạch.
Sau khi đào hết những cái hố nhỏ ở khu vực này trong vòng mười phút, anh ước chừng đã thu hoạch được ba bốn cân, anh hài lòng đứng dậy.
Nhưng vì ngồi xổm quá lâu, cổ anh có hơi đau nhức, dùng tay bẩn ấn vào cũng không tiện, Diệp Diệu Đông đành phải vặn cổ, thuận tiện nhìn về phía những người còn lại.
Mọi người đều bị tách ra, cũng không biết bọn họ thu hoạch thế nào.
Anh lại ngẩng đầu nhìn mặt trời, ánh nắng vẫn còn gay gắt, chói mắt, vẫn còn sớm, thủy triều cũng không lên nhanh như vậy, anh chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm, thỉnh thoảng nhặt được vài con cá nác hoa nhảy lên mặt nước.
Người cũng càng đi càng xa hơn, trực tiếp ra khỏi bãi bùn nhỏ, tiến vào một khu vực nước cạn lẫn bùn và cát.
Vừa bước xuống nước biển, Diệp Diệu Đông liền ngồi trên một tảng đá lớn, định trước rửa sạch bùn trên chân, bùn dính vào chân, phơi nắng đến khô hẳn, khiến da thịt căng cứng, rất khó chịu.
Vừa rửa chân xong, anh nhìn thấy một chiếc xúc tu thò ra từ dưới vết nứt trên đá.
“Chui đầu vào lưới! Ra đây.” Anh đeo găng tay vào, đưa tay ra bắt lấy: “Ồ ~ là bạch tuộc nhỏ!”