Mâu thuẫn gia đình bùng nổ 1
“Anh hai, anh ba.”
Em thật sự rất nhớ các anh.
Cố Nguyệt Hoài thầm nói mấy chữ sau, quá khứ đầy máu và nước mắt kia đã trở thành quá khứ, từ nay về sau, cô sẽ dẫn dắt bọn họ sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi.
Cố Diệu Hoài móc móc tai, làm ra vẻ khiếp sợ: “Mày uống lộn thuốc đấy à?”
Cố Nguyệt Hoài cười khổ, chẳng trách anh hai sửng sốt nhưe thế, từ nhỏ tính tình cô đã kỳ lạ, kiêu căng cậy mạnh, mỗi ngày đều đi vào thành tìm mẹ, hy vọng có thể trở thành người trong thành, ăn hàng hóa lương thực trong thành.
Từ trước đấy giờ, cô không có ý định tiếp xúc với mấy người “quê mùa” ở nhà.
Cha và anh cả đều bình thường, ha người vẫn luôn đối xử tốt với cô mà chẳng có nguyên tắc gì, cô vẫn còn giữ được chút lễ phép.
Còn về phần anh hai và anh ba, ở trong mắt cô, hai người họ chẳng khác gì vô hình, sau khi hiểu chuyện, cô cũng rất ít khi mở miệng gọi bọn họ là anh, cũng chỉ gọi Cố Duệ Hoài, Cố Tích Hoài.
Cố Tích Hoài cũng run rẩy, quay đầu nhìn Cố Duệ Hoài một cái, không biết Cố Nguyệt Hoài đang muốn làm gì.
“Mau cút! Mau cút khỏi đây cho ông! Bảo hai đứa về đây là để dạy dỗ em gái đấy à?” Cố Chí Phượng tức giận không thôi, giơ tay lên lập tức tát vào đầu Cố Duệ Hoài và Cô Tích Hoài một cái nhanh như chớp.
Trong đôi mắt sắc bén của Cố Duệ Hoài toát ra vẻ tức giận, hung ác trợn mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái.
Anh ta lạnh lùng nói: “Nó là đứa thiếu dạy dỗ! Một con sói mắt trắng! Cho dù cha có tốt với nó đi nữa nó cũng sẽ làm như không thấy đâu, lão Cố, con khuyên cha nên lo cho mình nhiều hơn đi, đừng để có một ngày Cố Nguyệt Hoài ép cha vào đường cùng.”
Ngực Cố Nguyệt Hoài như bị chèn ép, đau đớn không thôi.
Hóa ra có một số việc đã được báo trước từ lâu, cô thật sự là một kẻ vong ơn bội nghĩa.
Cố Tích Hoài cũng tiếp lời: “Cố Nguyệt Hoài, có phảo em lại muốn đòi tiền mọi người cầm đi cho Trần Nguyệt Thăng không?”
Vừa nối xong, anh ấy cảm thấy mình đã đoán đúng, nếu không cũng không còn cách nào giải thích được tại sao một người luôn để mắt cao hơn đầu như Cố Nguyệt Hoài lại đột nhiên gọi bọn họ là anh, trước đây không phải chưa từng có, cô cũng chẳng tìm lý do để đòi tiền, chỉ đơn thuần xem bọn họ như ví tiền mà thôi.
Nếu như tiền do cô xài thì cũng được thôi, thế nhưng cô lại cầm đi nuôi đàn ông, có nực cười không cơ chứ?
Cố Duệ Hoài giận tới mức run rẩy, tiền đó đều do mấy anh em bọn họ bất chấp nguy hiểm để lấy được, còn phải cầm tới trả nợ!
Cố Nguyệt Hoài đáng chết ngàn lần!
“Lúc trước nên để mày cút đi cùng người phụ nữ kia mới phải! Cũng có thể tiết kiệm được một khoản lương thực cho nhà!”
“Mày có biết số lương thực tinh mày ăn có thể đổi được bao nhiêu lương thực phụ và hoa màu không? Trên thị trường, một cân lương thực phụ là mười ba xu, còn lương thực tinh tận ba mươi xu đấy, thậm chí còn đến ba mươi lăm xu đấy! Trong thôn chúng ta không thể sản xuất được lương thực tinh, đều phải cầm lương thực phụ đi đổi với người trong thành đấy!”
“Nhà ta nhiều miệng ăn như thế ăn không đủ no, Cố Nguyệt Hoài, mày suy nghĩ một chút đi mày có còn là con người không?”
Còn có một lời mà anh ta chưa nói hết, nếu như không phải Cố Nguyệt Hoài la hét đòi ăn lương thực tinh, cả nhà bọn họ nhiều thanh niên khỏe mạnh như thế đi làm việc, cho dù chỉ là kiếm điểm công việc, một năm cũng đủ để cả nhà họ ăn no rồi.
Bây giờ chỉ có thể lẫn vào trong chợ đêm, giống như kẻ gian vậy, còn phải gánh thêm cái danh “đầu đường xó chợ”.
Cố Duệ Hoài châm chọc, giống hệ như đang thổ lộ hết những oán hận trong suốt những năm qua.
Giờ phú này, ánh mắt anh ta khi nhìn về phía đứa em gái ngu ngốc này chỉ toàn là vẻ oán hận.
Cơ thể Cố Nguyệt Hoài run lên cầm cập, cô tức giận, cô oán hận, thế nhưng đây là cảm xúc cô dành cho mình, cô biết bản thân mình vô liêm sỉ, thế nhưng khi nghe anh hai bi thương chỉ trích mình, trong lòng cô giống như đang rỉ máu.
Hai mắt cô nóng lên, há miệng muốn giải thích, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy khó mà mở miệng được.
Bây giờ ở trong mắt mấy người anh này, cô đã trở thành một kẻ nhiều lần gây tội, cho dù có nói gì bọn họ cũng không tin, thay vì giải thích, chẳng bằng dùng hành động để chứng minh bản thân cô đã thay đổi, sẽ có tác dụng hơn việc nói nhiều.
Cố Chí Phượng đau lòng nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Đôi mắt hổ của ông trừng lớn, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Nếu con còn nói nữa, đừng trách cha động tay động chân không nể mặt! Con bé là con gái của cha, kiếm tiền mua lương thực tinh cho con bé cũng là chuyện nên làm, cần mấy đứa tới trách móc à?”
“Mau cút về nhà cho ông! Đừng ở bên ngoài làm xấu hổ mất mặt như thế!”
Nói xong, Cố Chí Phượng là chà xát hai tay, cười ha ha kéo Cố Nguyệt Hoài vào nhà: “Bé con, chúng ta về nhà thôi, con nhìn xem cha mang gì về cho con đây, đều là đồ tốt ở xã cung ứng đấy!”