CHƯƠNG 45: SINH VIÊN LOẠI KÉM
Cúp điện thoại, Thạch Phong lập tức ăn vài miếng mì tôm rồi đến trường học.
Mãi đến khi đi trên đường, Thạch Phong mới nhớ tới chuyện này, bởi vì chuyện này cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến bệnh nghiêm trọng của bố mẹ.
Đời trước, bởi vì hắn và Hắc Tử gia nhập Studio U Ảnh, Triệu Nhược Hi gọi điện thoại tới thông báo hắn lên trường, kết quả hắn không đi, mà tiếp tục chơi Thần Vực, thật vất vả mới vào Studio U Ảnh, nếu muốn thăng quan tiến chức nhất định phải có biểu hiện tốt trong Thần Vực mới được, làm gì có thời gian đi trông nom mấy chuyện nhỏ trong lớp học.
Kết quả bằng cử nhân đại học của hắn bị mất, chỉ có một chứng nhận tốt nghiệp, làm cho cha mẹ sau khi biết, càng ngày càng lo lắng cho tương lai của hắn, cũng bởi vì loại lo lắng đó, làm cho áp lực tinh thần của cha mẹ tăng thêm không ít, chỉ có điều cha mẹ không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại cổ vũ hắn, để hắn không cần lo lắng khoản nợ gia đình, cuối cùng thể xác và tinh thần mệt mỏi, một năm sau cha mẹ hắn bệnh nặng không chữa được.
Đời này hắn không muốn lại giẫm lên vết xe đổ về việc này nữa, dù bằng cử nhân đối với hắn mà nói không có việc gì cần sử dụng tới, nhưng hắn cũng muốn biết là do nguyên nhân gì, làm cho hắn không có bằng cử nhân.
Ở trong lớp, thành tích học tập của hắn thuộc loại khá, lấy được bằng cử nhân căn bản không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng lúc tốt nghiệp lại không có phần của hắn, nghĩ tới khả năng, cũng chỉ có chuyện sắp xảy ra hôm nay.
Đi vào trong trường đại học, Thạch Phong phát hiện một chuyện rất quái lạ.
Hôm nay sinh viên trong trường xuất hiện rất nhiều, người đi tấp nập, bình thường trong trường học không có nhiều người như vậy, đều đi ra ngoài tụ họp, bằng không thì đi thư viện tự học, không nữa thì ngồi trong ký túc xá chơi trò chơi, sẽ không giống như bây giờ ra đây đi dạo trên đường.
Khi Thạch Phong vào lầu số 3, phát hiện phòng học bình thường trống không đều kín người hết chỗ, bị cả đám sinh viên ngồi đầy.
- Ngày hôm nay rốt cuộc là tình huống nào?
Trong lòng Thạch Phong âm thầm buồn bực.
Mới vừa vào giảng đường 401, Thạch Phong cảm giác bầu không khí lớp học có chút lạ, bạn học cùng lớp đều chuyển tầm mắt lên người hắn, vẻ mặt mọi người rất kinh ngạc, giống như đang nhìn thứ gì đó không nên xuất hiện.
Các nam sinh chẳng qua chỉ nhìn hắn một chút, không có để ý tới hắn, tiếp tục nói chuyện giết thời giờ.
Mà một ít nữ sinh trong lớp ăn mặc trang điểm xinh đẹp quăng tới ánh mắt chán ghét, tuy hắn sớm đã quen, khi hắn muốn nhìn trở lại thì những nữ sinh này trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác.
- Bạn học Thạch Phong, ngươi đã đến rồi, tìm một chỗ ngồi đi, chờ một lát bạn học Lâm Phi Long tới nữa, cả lớp liền đủ.
Nữ lớp trưởng Triệu Nhược Hi biểu hiện rất bình thản, giống như việc nói chuyện với hắn bất quá là làm việc theo thông lệ.
Chỉ có điều Thạch Phong mơ hồ cảm giác được, trong ánh mắt của Triệu Nhược Hi khi nghiêng đầu nhìn qua có chờ mong nào đó, chẳng qua không phải hắn, hẳn là Lâm Phi Long trong miệng cô.
- Được.
Thạch Phong gật đầu, tùy ý tìm một góc ngồi xuống, ngồi chung một chỗ với những nam sinh khác tán gẫu, chỉ xem ánh mắt của bọn họ đã biết không có khả năng.
Đối với điều này Thạch Phong chỉ có thể cười khổ, ở kiếp trước làm người thật thất bại…
Bất quá không có cách nào, mỗi lần họp lớp, hoặc hoạt động trong lớp, hắn vì tiết kiệm tiền, đều không tham gia, sớm bị coi là một người trong suốt trong lớp, có lẽ ở trong mắt mọi người, hắn rất quái gở.
- Sao người này lại đến?
- Hẳn là lớp trưởng thông báo, không nghĩ tới hắn thật sự sẽ đến.
- Bất quá là một sinh viên loại kém, nhìn thôi cũng thấy ghét, ngươi xem ánh mắt của hắn hèn mọn bỉ ổi quá trời, không phải là vừa ý bổn tiểu thư chứ, thật buồn nôn.
Lớp học bắt đầu nhỏ giọng nghị luận Thạch Phong, Thạch Phong đến làm người ta giật mình, bình thường hoạt động gì cũng không tham gia, bây giờ lại đến, trong lời nói mọi người không chỉ có xem thường, còn hơn nữa là chán ghét, bởi vì Thạch Phong rất gầy yếu, cũng không thiếu bị người ban khác bắt nạt, lại là sinh viên loại kém không có tiền tham gia, để những người ban khác nhìn thấy lớp bọn họ có người như vậy cũng cảm thấy bẽ mặt.
Tuy thanh âm rất nhỏ, bất quá Thạch Phong vẫn nghe được, hoặc nói những người này cố ý để hắn nghe được.
Song Thạch Phong chẳng qua nở nụ cười mỉm, hắn đã không phải trẻ con, làm sao lại tức giận cùng những đứa trẻ này, hiện tại hắn chỉ quan tâm vấn đề bằng cử nhân.
Chỉ chốc lát một thanh niên dáng ngươi to con, thân cao chừng một mét chín đi vào.
Người này đúng là Lâm Phi Long.
Ở trong ký ức của Thạch Phong, người này rất có thủ đoạn, sở dĩ nói có thủ đoạn, là bởi vì sau khi tốt nghiệp đại học hắn theo đuổi một tiểu thư của tập đoàn lớn, hao tốn thời gian ba năm liền trở thành chủ tịch tập đoàn này, bất quá bởi vì thế giới giả tưởng ảnh hưởng đến thế giới hiện thực càng lúc càng lớn, Lâm Phi Long cũng tiến vào đóng quân Thần Vực, tìm bạn học cùng lớp thời đó chính là hắn, muốn hợp tác trong Thần Vực.
Lúc đó hắn chính là ngươi dầ̃n đầu Studio U Ảnh, là hội trưởng U Ảnh công hội, khi ấy U Ảnh công hội miễn cưỡng có thể xem như công hội nhị lưu, nắm trong tay một thành thị lớn dân số hơn năm mươi nghìn.
Nhìn mặt mũi của bạn cùng lớp, hắn đã đáp ứng, về sau tuy để U Ảnh kiếm được không ít lợi nhuận, bất quá Lâm Phi Long kiếm càng nhiều, đồng thời cũng bồi dưỡng được không ít thủ hạ lợi hại, về sau không biết vì sao ôm đùi một công hội nhất lưu khác, bỏ U Ảnh.
Mọi người thấy Lâm Phi Long đến, các nam sinh trong lớp đều đứng lên, biểu hiện rất kính trọng, mà các nữ sinh ăn mặc trang điểm xinh đẹp đều quăng cho Lâm Phi Long ánh mắt mập mờ, ngay cả Triệu Nhược Hi theo Thạch Phong nhận xét là rất dịu dàng ít nói cũng có một ít biến hóa, hắn nói như thế nào cũng nhìn rõ vô số nữ giới, có thể nhận ra Triệu Nhược Hi có một chút tình cảm với Lâm Phi Long.
- Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Thạch Phong không rõ, những người khác còn chưa tính, Triệu Nhược Hi chính là hoa hậu lớp, dịu dàng ít nói động lòng người, mặt trái xoan, dáng người thon thả, gia cảnh cũng rất tốt, bình thường đều có thể nhìn thấy các nam sinh lớp khác theo đuổi nàng, tuy vậy nàng cũng không để ở trong mắt, bây giờ vì sao lại coi trọng Lâm Phi Long?
Chẳng lẽ đây là số mệnh của Lâm Phi Long? Ai thấy cũng thích, hoa gặp hoa nở?
- Tất cả mọi người ngồi đi.
Lâm Phi Long giống như lãnh đạo, tự nhiên đi tới trên bục giảng, nói cảm ơn.
- Cảm ơn mọi người hôm nay tới chúc mừng ta, không có sự ủng hộ của các bạn, ta sẽ không đạt đến bây giờ.
- Phi Long, ngươi quá khiêm tốn, toàn trường hơn năm ngàn người tham gia, ngươi đánh vào top 10 cuộc tranh tài tán thủ, đó là vinh dư của cả lớp, hiện tại không cần tham gia dự tuyển, vẫn có tư cách tham gia cuộc tranh tài tán thủ ở thành phố Kim Hải, đây cũng không phải là người thường có thể làm được, tương lai trở thành đại sư võ thuật, cũng đừng quên chúng ta.
- Đúng rồi, Phi Long, chúng ta đều muốn nhìn thấy ngươi trở thành quán quân.
Bạn học cùng lớp đều đứng lên chúc mừng, một đám hận không thể lấy thân báo đáp.
Song cả lớp chỉ có Thạch Phong ngoại lệ.
Hắn sợ ngây người, vốn tưởng chuyện lớn quan trọng gì, té ra là cuộc tranh tài tán thủ ở trường học vừa chấm dứt, đến chúc mừng Lâm Phi Long có thể tham gia cuộc tranh tài tán thủ của thành phố.
Nếu như trước đây, có lẽ sẽ hắn hâm mộ, dù sao xã hội này có quá nhiều người thích cuộc tranh tài tán thủ, coi như có thể tham gia vòng loại cuộc tranh tài tán thủ cũng được hoan nghênh hơn những đại minh tinh kia, bởi vì tham gia cuộc tranh tài tán thủ thành phố không dễ, có chế độ tuyển chọn nghiêm khắc, trong một vạn người có ba, bốn người cũng không tệ rồi, nếu biểu hiện tốt, nói không chừng có thể ký hợp đồng với một ít xí nghiệp lớn, trở thành người phát ngôn cho xí nghiệp, thành minh tinh quảng cáo, muốn không kiếm được tiền cũng khó, có thể nói là tương lai xán lạn.
Bất quá theo độ nóng dần tăng của Thần Vực, mọi người càng ưa thích ở trong Thần Vực chinh chiến chém giết, hơn nữa càng đặc sắc là không gặp nguy hiểm, điều này làm cho rất nhiều cao thủ Thần Vực thành đối tượng được tung hô.