Nếu như tiếp tục bàn thêm xuống dưới, Lục dương có thể được nhiều khuyến mãi hơn, nhưng hắn lại không lựa chọn làm như vậy, dù sao cũng nên để lại tí cơm cho bọn họ.
Vì sao phải làm như vậy?
Nhỡ đầu mình lấy quá nhiều khuyến mãi, người ta tức giận đổi vật dụng chất liệu tốt thành vật dùng loại 3 thì sao.
Dù sao mình cũng sắp nhận được tiền nhuận bút rồi, không nên kì kèo những việc này.
Lục Dương nhìn nhìn điện thoại.
Hình như hôm nay là ngày nhận tiền, nhưng không lý do vì sao lại lùi vài ngày.
Nhìn nhóm chat của tác giả, thấy nhiều người cũng nói chuyện này, xem ra không chỉ là một mình hắn chưa có nhận tiền nhuận bút, xem ra có rất nhiều người giống hắn.
[Mọi người không nên gấp gáp, tháng này còn có tiền thưởng cần phải thống kê, nên sẽ kết toán một lần luôn cho mọi người, vì vậy hơi muộn một chút, phòng tài vụ vẫn đang tang ca, mọi người cứ an tâm chớ vội.]
Rất nhanh, Qidian đã phát ra một tin nhắn.
Nhìn thấy tin nhắn này, nhóm chat càng thêm náo loạn.
"Thiếu chút nữa là quên bây giờ là tháng mười hai rồi.]
"Một năm lại rất nhanh đi qua, hâm mộ các vị đại lão lại có nửa năm tiền thưởng, ta đây vẫn sinh hoạt dựa vào tiền nhuận bút hàng tháng a."
"Năm nay không biết tiền thưởng được bao nhiêu, năm trước được hơn một vạn, năm nay có lẽ còn tăng thêm nữa."
"Tiểu muội đã viết được một năm rưỡi, bây giờ vẫn chưa được thưởng, chỉ có thể sống dựa vào các độc giả, cầu các đại thần tới donate a.''
...
Nhóm chát Lục Dương đang ở bên trong là của kênh đô thị, bên trong cũng có vài trăm người, đều là tác giả bình thường, trong đó có gần 95% tác giả bị vùi dập.
Lục Dương cũng không gửi tin nhắn, hắn biết nếu mình xuất hiện, nhóm chat này chắc bạo động lên mất.
Ơ trong kênh đô thị, hắn có thể xếp ở ba hạng đầu rồi.
Không nóng nảy
Vài ngày không có làm việc rồi, bản thảo cũng đã sài gần hết.
Mãi cho đến chín giờ tối, Lục Dương đã việt được một vạn năm ngàn chữ, hắn thở ra một hơi, cảm giác có chút mệt mỏi.
Ting.
Âm thanh tin nhắn vang lên.
Lục Dương mở điện thoại ra nhìn.
Là tin nhắn của ngân hàng, hẳn là tiền nhuận bút đã đến.
Ấn mở ra nhìn, hắn đoán không sai.
"Số dư: tài khoản tiếp kiệm CCB(China Construction Bank) số đuôi 0455: +871230 tệ lúc 12-12-2010. Số dư không kỳ hạn còn lại 1252030 tệ. Qidian kết toán tháng 12"
"Nhiều như vậy sao?"
Lục Dương hít vào một hơi.
Tháng này hắn đang chương so với tháng trước ít đi rất nhiều, nhưng không nghĩ tới tiền nhuận bút lại nhiều như vậy, hơn tám mươi vạn, tại qidian tác giả có thể so với hắn không còn mấy người rồi.
"Xem ra < Tu Chân Trở Về> vẫn còn rất hot."
Lục Dương nhìn một hồi, liền để điện thoại xuống.
Tài sản đột phá một triệu tệ, trong lòng của hắn cũng chỉ gợn sóng một tí mà thôi, không còn kích động như lần đâu tiên nhận được tiền nhuận bút.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Từ Phượng Niên đã gọi cho hắn.
"Lục tiên sinh, ông chủ đã chấp nhận những yêu cầu của ngài, mời ngài giành chút thời gian đi xem căn phòng."
"Tám rưỡi ta tới."
Tiền nhuận bút tới tay, Lục Dương đã có tiền mua nhà rồi.
Hắn phải nhất định mua cho mình một căn phòng, từ khi trở lại tuổi trẻ, hắn cũng cảm thấy mình càng ngày càng 'nóng' hơn rồi.
Rửa mặt xong, Lục Dương lại tiếp tục tập chạy vài vòng, sau đó lại đi mua một bữa ăn sáng, rồi mới hướng phía Tây Môn đi tới.
Một trân tuyết tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, mới hơn một ngày, mắt trời đã xuất hiện trở lại, mặt đặt thì có vài chỗ nước đọng.
Từ Phượng Niên ở ngoài đại lý chờ Lục Dương.
Nhìn thấy Lục Dương đi tới.
Hắn vội vàng đi tới nghênh đón.
"Lục tiên sinh, ngài đến rồi, có cần làm điếu thuốc trước không?"
Từ Phượng Niên lấy ra một gói trung hoa.
"Đừng, không cần, ta không hút thuốc."
Lục Dương khoát tay áo.
Từ Phượng Niên thu hồi gói thuốc, lấy ra một tấm danh sách nói: "Lục tiên sinh, ngài nhìn một chút, dựa theo yêu cầu của ngài, phòng mới, vật dùng chất liệu tốt, thì ở đây có mấy căn hộ, ngài cảm thấy cái nào phụ hợp, chúng ta có thể đi xem."
Lục Dương nhìn nhìn.
Tổng cộng có bảy căn hộ.
Một căn thì dành cho người độc thân, Lục Dương trực tiếp loại bỏ, chỉ rộng bốn mươi mét vuông, trang trí xong đồ vật, thì cũng lớn hơn một chút so với phòng ký túc xá, loại căn hộ này cũng có người mua sao.
Còn có căn phòng hai phong ngủ một phong khách, rộng tám mươi mét vuông, không cần.
Một căn ba phòng ngủ, rộng chín mươi mét vuông, không được , phòng khách với phòng bếp là một rồi, phòng khác.
Lục Dương tiếp tục nhìn xuống.
Một căn một trăm lẻ năm mét vuông, một trăm mười bảy mét vuông, một trăm ba lăm mét vuông, hắn hết thảy loại bỏ.
Cuối cùng, chỉ còn căn một căn duy nhất, rộng một trăm năm mươi mét vuông, hắn lập tức chọn nó.
Ba phòng ngủ, hai phòng khách, một nhà bếp và hai phòng tắm.
"Ta chọn căn này."
Lục Dương chỉ vào tấm ảnh trên danh sách.
Từ Phượng Niên vốn cho rằng Lục Dương chỉ chọn căn hộ nhỏ nhất, thật không nghĩ tới, vậy mà hắn lại lấy cái lớn nhất, xem ra mình gặp phải đại gia rồi.
"Tốt, Lục tiên sinh, để ta dẫn ngài đi xem."
Hai người hướng phía chung cư ở đẳng kia đi đến.
Lục Dương cũng quan sát hoàn cảnh ở xung quanh chung cư, không thể không nói, các công ty khai phá đĩa ốc vần còn lương tâm, chung cử phủ một màu xanh, mặt đất thì cũng được quét dọn sạch sẽ.
Chung cử bởi vì mới xây dựng được không bao lâu, trước mắt vẫn chưa có nhiều người vào ở, khi bước vào trong, Lục Dương gặp nhiều nhân viên vệ sinh hơn là cư dân sống ở đây.
Cơ sở thiết bị tập luyện cũng không ít, đều sắp xếp chỉnh tề ở hai bên công viên, còn lại loại mới mua, trừ những cái đó ra, còn nhìn thấy đài phuc nước nhân tạo.
Đương nhiên, cái đồ chơi này chỉ là trang trí, đợi các căn hộ ở đây đều được bán đi, thì một năm cũng không nhìn thấy nó phun một lần.
"Lục tiên sinh, công việc của ngài là gì."
Trên đường, Từ Phượng Niên cẩn thận nghe ngóng.
"Mở một công ty nhỏ."
Lục Dương thuận miệng nói.
Nghe được Lục Dương nói như vậy, trong lòng Từ Phượng Niên ổn định lại, xem ra là mình gặp được cao nha nội rồi, còn trẻ như vậy đã mở công ty, khẳng định trong nhà rất có tiền, khách hàng như vậy hắn khẳng định phải kết giao mới được.
Đi vào trước cửa phòng, Từ Phượng Niên quét thẻ mở cửa, dẫn Lục Dương đi vào căn phòng hắn chọn.
Đi vào nhìn xem.
Bố cục phòng ốc ở đây không khác biệt lắm với trên poster, ba phòng ngủ, hai phòng khách, bởi vị diện tích lớn, nên mỗi phòng đều vô cùng rộng rãi, phòng ngủ chính còn có nhà vệ sinh riêng.
Các thiệt bị gia dụng cũng được hoàn thiện hết, vật dụng sinh hoạt đều đẩy đủ, sắp xếp vô cùng hợp lý, nhìn qua ưa thích không thôi.
Bên trái cửa chính còn có một cái tủ đựng giày dép, phòng bếp thì còn mới tinh chưa qua sử dụng, còn có một ban công, phía trên bày đầy hoa cỏ...
"Lục tiên sinh, ngài cảm thấy thể nào?" Từ Phượng Niên hỏi, sợ Lục Dương không hài lòng chỗ nào.
"Coi như cũng được."
Lục Dương trầm giọng nói ra.
Điều kiện như vậy, đã vượt qua suy nghĩ ở trong lòng hắn rồi, tuy rằng cái thiết bị không phải loại hiện đại nhất, nhưng bây giờ, hắn cũng không muốn hao phí thời gian thay đổi.
Về sau mua biệt thự, khi ấy có thể thoái mái lắp đặt là được.
Căn phòng này chỉ dùng một thơi gian, cũng không cần đòi hỏi gì nhiều.
'Ta còn chưa hài lòng?'
Lục Dương quái dị nghĩ.
Kiếp trước, hắn ở Lục Thành, cũng chỉ mua một căn hộ như nay thôi, hiện tại đã có căn hộ lớn như vậy, vậy mà hắn vẫn còn đổi biệt thự.
Lại đi xem từng phòng một, cùng ảnh chụp chênh lệch không lớn, chỉ là thiếu ít đi đồ dùng cùng ghế trong phòng, phòng tắm thì thiếu hụt một cái bồn tắm lớn, còn thiếu một đống đồ dùng để trang trí.
Xác định căn phòng giống như poster, những vật dụng còn thiếu Lục Dương liền nhờ Từ Phượng Niên chạy đi mua, còn hắn phụ trách theo sau thanh toán .
Bởi vì là mua trả một lần, thiếu đi quá trình cho vay, nên hợp đồng được soạn nhanh hơn rất nhiều.
Một căn hộ một trăm năm mươi mét vuông, cộng với vật dụng gia đình tổng cộng hết chín mươi bảy vạn năm trăm tệ, Lục Dương chỉ cần nộp chín mươi lăm vạn, còn hai vạn năm trăm tệ chỉ chừ vào phần hoa hồng đã bàn lúc trước.
Ba ngày sau, Từ Phượng Niên đã hoàn thành xong toàn bộ thủ tục, Lục Dương liền lấy được chìa khóa căn hộ.
"Lục tiên sinh, chúc mừng ngài."
Nhìn mình đã hơn ba mươi rồi, mà vẫn còn ở phòng thuê, Từ Phượng Niên hâm mộ không thôi, không biết khi nào hắn mới mua cho mình được một căn nhà.
Giữa người với người ,thật không thể so sánh.
Đối với Lục Dương, Từ Phượng Niên vẫn còn rất cảm kích, lần này ông chủ thấy hắn quyết đoán, nhanh chóng ký được hợp đồng, còn trích phần trăm cho hắn được vài nghìn tệ, so với một tháng lương thì nhiều hơn rồi.
"Cái này cho ngươi, mấy ngay nay vất vả rồi."
Lục Dương đưa ra một phong bì lì xì giao cho Từ Phượng Niên, bên trong có hai trăm tệ, hai ngày này Từ Phượng Niên đã tận tâm tận lực, hắn cũng chú ý, Lục Dương cũng không keo kiệt mà lì xì.
"Cảm ơn Lục tiên sinh."
Từ Phượng Niên kinh hỉ không thôi, hắn không nghĩ tới, vậy mà mình còn được lì xì.
"Về sau nếu có việc gì mà ta giúp đỡ, Lục tiên sinh cứ alo là được."
Lục Dương cũng không thật sự tin lời khách sáo này.
Chờ Từ Phượng Niên rời đi, Lục Dương mới lấy điện thoại ra, cười hì hì nói: "Trần đại lớp trưởng, phòng ở ta mua rồi, có cần ngài tới nhìn không?"
Chờ lâu như vậy mới mua xong căn nhà.
Lục Dương liền nghĩ tới Trần Thu Nguyệt.
Nhớ lại ước định giữa hai người.
Nửa giờ sau, Trần Thu Nguyệt đi đến.
Trần Thu Nguyệt mắc chiếc áo bông màu đỏ, sau lưng đeo balo, dáng người cao gầy, nhìn xa như một bông hoa đào, nàng chưa bước đến nhưng đã gửi được hương thơm.
Nhìn bộ dạng chắc là có trang điểm qua.
"Anh thật sự mua nhà rồi?"
Trần Thu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
"Thế anh giả vờ làm gì?"
Lục Dương cười hắc hắc: "Có muốn đi xem một chút không?"
Khuôn mặt Trần Thu Nguyệt đỏ lên, liếc nhìn Lục Dương, dịu dàng nói ra: "Có cái gì không dám, anh còn dám đem em ăn hay sao?"