Điện thoại mở loa ngoài, mọi người trong xe đều nghe được giọng nói nữ nhân.
Lúc đầu Lý Minh Bác còn tưởng nữ nhân này gọi tới cảm ơn, nhưng thật không nghĩ tới, đối phương lại chụp cái mũ xuống, thiếu chút nữa làm hắn bất tỉnh luôn.
"Ngươi...Ngươi ăn nói lung tung, sau khi ta nhặt được điện thoại, liền giao cho nhân viên quản lý rồi, hơn nữa, lúc ta đưa còn bật lên được, sao ngươi lại nói ta làm hư điện thoại của ngươi.
Lý Minh Bác lắp bắp giải thích.
Chuyện như vậy, hắn còn lần đâu tiên gặp được.
Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu còn mới khen Lý Minh Bác 'nhặt được của rơi, trả người bị mất' xong, thật không nghĩ tới tình huống lại thay đổi như vậy."
"Không phải do ngươi làm, vì sao camera của ta không chụp được."
Ngữ khí nữ nhân tuy rằng bình thản, nhưng vẫn khẳng định điện thoại của nàng do Minh Bác làm hư.
"Không có khả năng, ta nói cho ngươi biết, coi như ta ngồi lên điên.. thoại, thì camera cũng không thể nào hư được, biết không?"
Lý Minh Bác tiếp tục giải thích.
Nữ nhân vẫn tỏ ra không tin, còn nói, chỉ cần Lý Minh Bác thừa nhận làm hư, nàng sẽ không truy cứu việc này.
Nghe vậy, Lục Dương liền ngồi không yên nữa.
Tâm thực sự đen.
Lục Dương xác đinh, hẳn là đối phương đã bật ghi âm rồi, bằng không cũng sẽ không dụ dỗ Lý Minh Bác thừa nhận, nếu Lý Minh Bác mà thừa nhận chuyện này, chỉ sợ phải đền cho nàng một chiếc điện thoại mới rồi.
Lục Dương còn hoài nghi, chiếc điện thoại này vốn hỏng từ đầu, nàng bỏ lại để đặt một cái bẫy...Đây hẳn là một chuyện có dự mưu lần từ trước?
Hắn liền cướp lấy điện thoại.
Trược tiếp cúp đi.
Đối với loại người này không cần nói gì cả.
Không cần quan tâm đến loại người này, ngươi càng giải thích thì càng thua thôi.
Lục Dương cũng không đợi nàng kia gọi tới lại, liền kéo số điện thoại vào danh sách đen.
Bầu không khí trên xe có chút trầm trọng.
Đinh Siêu tức giận không thôi, phàn nàn nói ra: "Thế giới này loại người nào cũng có, lợi dụng tấm lòng hảo tâm của người ta để mưu đồ cho bản thân mình."
"Khó trách hiện tại người thấy việc nghĩa mà làm càng ngày càng ít đi, nếu thế giới đều là loại người vừa rồi, không biết về sau thế nào nữa..."
Lưu Lỗi cũng có chút tức giận,
Muốn nói sắc mặt kém nhất chính là Lý Minh Bác rồi.
Hắn vốn là một hài tử đi ra từ nông thôn, toàn thân đều chất phác, trong lòng luôn nhớ kỹ lời thầy giáo dạy, nhưng mới vừa rồi gặp nữ nhân kia, tam quan của hắn đã bị thay đổi.
Nghĩ đến lời nói lúc trước của Lục Dương.
Cứ tỏ ra không nhìn thấy, không quan tâm, thì mọi chuyển hẳn là đã khác.
Lúc ấy hắn còn chẳng để ý đến lời nói Lục Dương, cảm thấy Lục Dương có chuyện bé xé ra to rồi, giúp một việc tốt không phải là việc đáng cỗ vũ sao? Nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn cảm giác Lục Dương hoàn toàn đúng.
Nếu không phải nhặt được điện thoại, hắn cũng sẽ không chịu ủy khuất như vừa rồi.
Hơn nữa.
Nghe thâm âm của nữ nhân kia, cũng không có ý tứ cảm kích gì khi mình nhặt được điện thoại cho nàng.
"Không có việc gì phải sợ, vừa rồi ta cũng ghi âm giùm ngươi rồi."
Lục Dương giơ giơ điện thoại lên.
"Ngươi không có làm gì sai, chỉ là không cẩn thận đụng phải người xấu mà thôi, bất quá cũng không phải lo, nếu cứ như vậy trôi qua thì coi như xong, còn nếu như nàng dám dây dưa với ngươi, ta sẽ cho nàng ấy biết thế nào là hối hận."
"Đúng vậy, Minh Bác, không cần lo lắng, chúng ta đều đứng ra làm chứng giúp ngươi."
Lưu Lỗi cũng an ủi.
Quay về trường học.
Tâm tình của Lý Minh Bác vẫn không tốt lắm, vốn làm một chuyện tốt, bây giờ còn lại bị vu oan, đổi thành người nào cũng sẽ bực tức như hắn.
Lục Dương cũng ác cảm thay hắn.
Loại chuyện này kiếp trước cũng nghe nói qua không ít, nhưng tận mắt nhìn thấy thì đây còn là lần đầu.
----------
Lục Dương cũng không trở về phòng, hắn đi về hướng vườn khởi nghiệp.
Trong văn phòng.
Lục Dương đem file ghi âm lưu trên máy tính, sau đó nhìn thấy, ban công của Lữ Tiểu Vũ vẫn còn mở.
Hôm nay là cuối tầng, mọi người đều được nghỉ, Lữ Tiểu Vũ đến đây làm gì.
Hắn lặng lẽ đi vào.
Vốn cửa phòng đang đóng, nhưng cũng không khóa lại, nhìn xuyên qua khe cửa, Lục Dương nhìn thấy Lữ Tiểu Vũ đang mang tai nghe, nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết đang xem cái gì.
Xem phim sao?
Lục Dương đẩy cửa đi vào, bởi vì mang tai nghe, Lữ Tiểu Vũ cũng không phát hiện có người đi vào.
Đợi đến lúc Lục Dương tới bàn làm việc, nàng mới phản ứng lại.
Chân tay luống cuông đem website tắt đi, lại vô ý làm rơi chén cafe xuống đất, làm nước vung vãi khắp nơi.
Phản ứng này cũng thái quá đi.
Lục Dương thần sắc quái dị nhìn vào màn hình của Lữ Tiểu Vũ, hắn đoán được nàng đang xem cái gì rồi.
Nhìn thấy bộ dạng của Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương cũng không dám hỏi nhiều, hắn hoài nghi nếu mình mở lịch sử trang web nàng lên, nha đầu kia có thể trực tiếp giết người diệt khẩu không.
Đi ra ngoài, Lục Dương lấy đồ lau nhà vào, lau vết cafe còn trên mặt đất, toàn bộ đều dọn sạch sẽ.
Cái chén đựng cafe vẫn còn chắc chắn, không có vỡ vụn, Lữ Tiểu Vũ nhặt lên đặt trên mặt bàn.
"Lục Dương, sao ngươi lại tới đây."
Bộ dạng của nàng có chút khẩn trương.
"Hôm nay ta lên văn phòng có việc, thì phát hiện văn phòng của ngươi vẫn sáng đèn, liền đến xem, vừa rồi ngươi coi gì thế? Lục Dương trả lời.
Kỳ thật trong lòng của hắn đã suy đoán được đáp áp.
Chỉ là không có chứng cứ mà thôi.
"Không có... Không có gì, ta coi video của người khác mà thôi."
"Hai người biểu diễn phải không."
Lục Dương thuận miệng nói ra.
"Cái gì?" Trước Lữ Tiểu Vũ tỏ ra khó hiểu, lúc sau nàng nghĩ tới điều gì, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói ra: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, đi ra ngoài nhanh lên."
Lục Dương bị Lữ Tiểu Vũ đẩy ra khỏi cửa.
Lữ Tiểu Vũ.. Vậy mà.. Không nghĩ tới con cá này lại (Vũ là cá nhé- Tiểu Vũ là cá con)
Lục Dương chỉ có thể to ra không biết gì, nói ra: "Lữ Tiểu Vũ, ngươi hơi quá đáng rồi đó, ta không phải nói ngươi đang xem tấu nói sao? Về phần tại sao ngươi lại đuổi ta ra ngoài? Dù sao lão Quách cũng nhiều fan hâm mộ là nữ, có thêm ngươi hay không cũng không có gì là."
Trong văn phòng.
Lữ Tiểu Vũ nghe được lời nói Lục Dương, nghĩ lại bản thân vừa rồi mình phản ứng hơi quá.
Một lúc sau.
Lữ Tiểu Vũ đi ra.
Sắc mặt nàng khôi phục bình tĩnh.
"Khụ, vừa rồi ta hơi xấu hổ."
"Không có gì, là ta không đúng, không gõ cửa liền tiến vào phòng làm việc của ngươi, hôm nay là chủ nhật, ngươi còn tới làm việc làm gì, không cần liều mạng như vậy."
Lục dương cảm thấy Lữ Tiểu Vũ đang liều mạng vì công ty.
Lữ Tiểu Vũ lắc đầu: "Dù sao hôm nay ta cũng không biết đi đâu chơi, nến tới đây, xem có công việc gì chưa hoàn thành không."
"Tại sao không đi luyện tập lái xe, ngươi không thi Bài 2 hả?."
Lục Dương nghĩ đến vấn đề này, Lữ Tiểu Vũ hình như đem chuyện này quên mất rồi.
"Không cần phải vội, ta muốn mình bình tĩnh hơn tí nữa, rồi mới thử một lần." Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút nói ra.
Lục Dương biết rõ Lữ Tiểu Vũ còn lương lự, hắn hỏi: "Thế công ty có việc chưa xong sao?"
"Không có." Lữ Tiểu Vũ lắc đầu, nếu mà công ty có việc, nàng cũng không rảnh rỗi mà đi coi phim, thiếu chút nữa còn bị Lục Dương phát hiện.
Kỳ thật vừa rồi video nàng xem, cũng không phải loại phim Lục Dương đang nghĩ tới trong lòng kia, mà là do một khuê mật của nàng gửi tới, bên trong toàn soái ca đang khoe cơ bắp cuồn cuộn, bụng sáu múi, nên nàng mới bị hấp dẫn.
Nhưng xem video cũng quá ngượng ngùng, nếu bị người khác phát hiện nhất định sẽ bị lúng túng đến chết.
"Phòng của ngươi hơi nồng rồi đó, toàn mùi ca phề."
Lục Dương đi tới mở toàn bổ cửa sổ phòng nàng ra.