Chương 123: [Dịch] Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại

Lục Dương Phản Kích (2)

Phiên bản dịch 6435 chữ

"Người ta còn là sinh viên, thế mà các ngươi đã đi khủng bố tinh thân con nhà người ta? các ngươi nghĩ được không hã, đầu óc của các ngươi có vấn đề à."

Đương nhiên cũng có người phản bác lại.

Song phương lao vào cuộc hỗn chiến với nhau.

Bài viết của Lục Dương là chiến trường của hai bên đánh nhau, trôi qua vài giờ, bài viết của hắn đã đứng đầu trên diễn đàng, đây là do AI tự động đưa lên.

Dù sao bài viết này cũng có nhiều lượt truy cập vào.

Người thảo luận càng ngày càng nhiều lên.

Thấy thời cơ đã chín muồi.

Lục Dương liền đăng lên đoạn ghi âm ở trên xe, gửi lên, hơn nữa còn không che số của nữ nhân kia.

Cái này gọi là 'gậy ông đập lưng ông'

Cũng nên cho nàng trải nghiệm cảm giác của Lý Minh Bác lúc trước.

Không phải ngươi ưa thích nhờ người trên mạng chửi dùm sao? Bây giờ tới phiên của ngươi, xem ngươi có chịu nổi hay không.

Đoạn ghi âm rất ngắn, chỉ có mấy phút.

Ở bên trong toàn bộ ghi lại cuộc hội thoại của hai người, cách mà nữ nhân từng bước định dắt Lý Minh Bác vào bẫy.

Lý Minh Bác trong đoạn ghi âm lắp bắp như kẻ ngu, bộ dạng sợ hãi, căn bẳn không thể nào giả vờ được, ngược lại nữ nhân thì thập phần tỉnh táo, từng bước đều bố trí cảm bậy dụ dỗ.

Đoạn ghi âm được đăng lên.

Thế trận liền nghiêng về một phía.

Bài viết càng ngày càng hot.

Những người lúc đầu ủng hộ nữ nhân kia, được gọi là đại ca đều bắt đầu bỏ chạy, bọn họ không thể ngăn được nhiều người chửi bới như vậy.

Kết hợp đoạn ghi âm với bài viết nữ nhân kia thì mọi chuyện đều sáng tỏ.

Bên dưới vô số bình luận chửi rủi.

"Mẹ kiếp, lúc đầu ta còn đồng tình với nữ nhân này, nguyên lai là một con hàng nát, người ta lúc nào mắng chửi nàng?"

"Ta chỉ cần nghe giọng nói của nam sinh kia, liền biết hắn là một người trung thực hiền lành, vậy mà bị lũ mê l chửi rủi, thoái mạ, cũng quá thảm đi."

"Nữ nhân này bị bệnh thần kinh hay sao? Người ta đã giải thích như vậy rồi, còn ở bên trong điện thoại cắn chết không tha, nếu không phải hắn bị bạn mình cúp điện thoại, thì tiện nhân kia tính ép người ta thừa nhận luôn hã."

"Đây không phải là chuyện tốt gặp kẻ ác sao, về sau ai còn dám giúp đỡ nhau nữa?"

...

Lục thành, một chỗ nào đó trong thôn.

Một nữ nhân trang điểm xinh đẹp, nhìn điện thoại với vẻ mặt tuyệt vọng, thỉnh thoảng còn nhảy ra vài cuộc điện thoại gửi tới, sắc mặt nàng vô cùng khó cói, đối diện với nàng có một nam nhân đang nằm trên giường, tai đeo bông, tóc vàng khè, nhìn vào là biết dân 'CÓ' học thức rồi.

"Ca, làm sao bây giờ? Không nghĩ tới bọn hắn lại ghi âm, điện thoại của ta bị bọn hắn spam đến điên rồi.

Sắc mặt nữ nhân không tốt lắm.

Nam nhân không quan tâm nói: "Tắt nguồn đi, dù sao cũng cầm về điện thoại rồi, con dê béo này coi như bỏ đi, lên mạng xóa hết bài viết đi."

Nữ nhân cắn răng, hung hăng nói: "Tha cho hắn một mạng."

Nói xong, nàng lên mạng, xóa từ từ những bài viết.

Đem máy tính khép lại, nàng nói ra: "Họ Vương lần trước em gặp hẹn đi chơi."

"Lần này mặc kệ hắn." Tóc vàng đốt điếu thuốc, hít một hơi, nói ra: "Hẹn hắn trưa mai, dẫn hắn đi đến tiệm Cẩu Ca, mở mấy bình vang đỏ, làm thịt hắn một phen."

Ngày hôm sau.

Nữ nhân trang điểm xinh đẹp, quyến rũ.

Vừa mới chuẩn bị ra ngoài.

Không nghĩ tới lại có một chiếc xe cảnh sát dừng lại, nhìn nữ nhân, hỏi: "Ngươi chính là Hồ Mỹ, có người nộp đơn tố cáo ngươi tội lừa gạt, theo chúng ta một chuyến đi."

Hồ Mỹ ngây ngốc bị mang đi, nàng không nghĩ báo ứng lại tới nhanh như vậy.

Tiến vào cục cảnh sát.

Nàng rất nhanh liền khai báo, đem đồng bạn mình khai ra.

Xế chiều hôm đó.

Đinh Siêu nhìn tin tức trên mạng, thiếu chút nữa hưng phấn nhảy dựng lên.

"Lục ca, ngươi quá giỏi."

"Lục Dương, lần này ta phục ngươi rồi, không nghĩ nữ nhân kia còn lừa được nhiều người như vậy." Lưu Lỗi nhịn không được hít một hơi.

Lý Minh Bác thở dài, tảng đá đặt nặng trong lòng cũng được dỡ xuống, hai ngày nay hắn lo lắng không thôi, cũng không có tâm trí mà đi buôn bán.

"Lục ca, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta không biết phải làm sao."

Hai mắt Lý Minh Bác ửng đỏ.

Lục Dương vỗ vỗ bả vai, nói ra: "Chúng ta coi như là vì dân trừ hại, lần sau gặp được chuyện như vậy, cẩn thận một chút là được."

Đinh Siêu nháy mắt ra hiệu: "Minh Bác, về sau gặp chuyện như vậy, ngươi còn giúp không?"

Lý Minh Bác nắm tóc, nói ra: "Có lẽ sẽ giúp, nhưng ta sẽ ghi hình lại, cũng không tiết lộ thông tin cá nhân."

"Được, có tiến bộ."

Lục Dương khen ngợi một câu, lại hỏi: "Điện thoại còn nhận được tin nhắn sparm không?"

Lý Minh Bác lắc đầu: "Nữ nhân kia đã đem bài viết xóa đi, đã không có người gửi tin nhắn mắng ta nữa rồi, ngược lại còn nhận được vài tin nhắn xin lỗi."

Lý Minh Bác mở tin nhắn cho Lục Dương xem.

Lục Dương nhìn thoáng qua, nói ra:" Chuyện này coi như xong, hôm nay người có thể tiếp tục mở cửa được rồi."

"Đúng vậy a, nếu mà không mở, khách quen có lẽ sẽ đi hết."

Lý Minh Bác ngượng ngùng nói.

Làm xong chuyện này, Lục Dương đi tới phòng học, bởi vì hắn mời không ít người hỗ trợ, nên ai cũng biết chuyện này, ánh mắt bọn họ nhìn Lục Dương có thêm vài phần kinh sợ.

Hành động lần này của Lục Dương giống như lãnh đạo một trận chiến trên Internet, bọn hắn giống như những người lính tham dự, kết quả cuối cùng đối phương bị đánh đến nỗi hoa rơi nước chảy, ngày cả bản thân ngoài đời cũng bị bắt lấy.

Nhìn thấy Lục Dương, Ngưu Nguyên Khôi nhanh chân đi tới: "Lục Dương, chuyện của Minh Bác xử lý xong chưa?"

"Xong rồi, nhờ mọi người giúp đỡ nên chuyện này mới nhanh chóng hoàn thành." Lục Dương cười cười, nhìn về phương hướng Từ Thi, sau đó nói: "Lớp trưởng, sắp đến hoạt động chào mừng năm mới, lớp chúng ta có tiếc mục nào không?"

"Hình như có một cái, do Lưu Lỗi thực hiện, ta còn đang tính hỏi ngươi đây." Ngưu Nguyên Khôi cười nói.

Lưu Lỗi là ủy viên hoạt động, cũng coi như là ủy viên trong lớp, mấy người đều thảo luận qua buổi tiệc này, nên Ngưu Nguyên Khôi sớm biết chuyện này cũng không phải chuyện gì lạ.

"Ừ, ta cũng chuẩn bị một tiếc mục, bất quá không chỉ một người, mà còn thêm người nữa, đó là Từ Thi, hai chúng ta sẽ song ca một bài hát."

Lục Dương thản nhiên nói.

Ngưu Nguyên Khôi nhìn phương hướng của Từ Thi, có chút kinh ngạc, nói: "Lục Dương, ta biết ngươi không có vần đề gì, còn về phần Từ Thi, nàng ấy... nàng ấy có hát được không?"

Từ biểu hiện hai lần trước của Từ Thi, Ngưu Nguyên Khôi lo lắng không thôi.

"Được hay không được, hai ngày nữa sẽ biết."

Lục Dương cũng không có giải thích, hắn muốn Từ Thi bỗng nhiên nổi tiếng, hiện tại nói ra, cảm giác của mọi người sẽ thấp xuống.

Bạn đang đọc [Dịch] Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    134

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!