Cầu thủ hai bên đi đến giữa sân, để nghe trọng tài phổ biến quy tắc.
Trận đấu tổng cộng có một giờ, phân ra hai hiệp, mỗi nghiệp 25 phút, xong hiệp một sẽ được nghỉ ngơi 10 phút.
Nói xong nhưng vẫn đề này, trọng tài cầm còi, thổi một tiếng.
Lưu Lỗi cùng sinh viên kiến trúc cùng nhảy lên tranh đoạt bóng.
Sinh viên kiến trúc bên kia cao hơn Lưu Lỗi một chút, nhưng thân thể không cường tráng bằng Lưu Lỗi, bị đẩy ra khỏi vị trí tranh bóng.
Khoa máy tính có bóng.
"Khoa máy tính cố lên!"
Bốn phía truyền đến thanh âm cổ vũ, điều này làm cầu thủ càng thêm phấn chấn.
"Lục Dương cố lên!"
Thanh âm này đến từ Trần Thu Nguyệt, nàng hô một tiếng thật to, thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn tới.
Tôn Sáng truyền bóng cho Lục Dương.
Kỹ thuật dẫn bóng của hắn kém xa Lục Dương, sở xảy ra sai lầm làm mất bóng, sinh viên khoa kiên trúc cũng không thèm để khoa máy tính để vào trong mắt, bọn hắn khinh thường, để Lục Dương tự do cầm bóng.
Đến bên ngoài phòng tuyến ba điểm, một sinh viên liền chạy tới phòng thủ.
"Ngăn cẳn hắn lại."
Lữ Phong liền chạy tới ngăn sinh viên phòng thủ kia lại, để Lục Dương thuận lợi vượt qua đối thủ, không đợi 3 giây, Lục Dương trực tiếp ném bóng vào rổ.
Bảng tỉ số nhảy lên 2-0, khoa máy tính vượt lên dẫn trước, Lục Dương là người khi điểm đầu tiên.
Khán đài rất nhanh truyền đến tiếng nghị luận của sinh viên.
"Không nghĩ tới Lục Dương lại biết chơi bóng rổ"
"Bình thường ta cũng không thấy hắn đi chơi, nguyên lai là muốn giấu nghề."
"Chúng ta khi điểm đầu tiền, lần này ổn rồi."
"Phải cẩn thận, sinh viên kiến trúc lợi hại hơn chúng ta tưởng nhiều, kế tiếp nhất đinh là phải phòng thủ."
...
Sinh viên khoa kiến trúc nhìn khoa máy tính khi điểm đầu tiên, sắc mặt của bọn hắn đã có chút khó coi.
"Là lỗi của ta, kế tiếp ta sẽ không để hắn dẫn bóng thoải mái được."
Sinh viên theo kèm Lục Dương hổ thẹn nói.
"Không có việc gì, kế tiếp chúng ta sẽ chơi nghiêm túc, bọn hắn so với chúng ta còn kém quá xa." Đội trưởng khoa kiến trúc tiếp nhận quả bóng, an ủi cầu thủ đội mình.
Chứng kiến Lục Dương dẫn bóng.
Ánh mắt Trần Thu Nguyệt lấp lóe liên tục.
Không phải có câu nói rất hay sao, nam sinh đẹp trai nhất khi chơi bóng.
"Đại tỷ, nam nhân của tỷ chơi bóng thật lợi hại."
Hứa Dung Dung vừa cười vừa nói.
"Chớ nói lung tung."
Trần Thu Nguyệt lặng lẽ nhìn qua Từ
Chứng kiến Lục Thi khi điểm, nắm đấm của Từ Thi đã thả lỏng một chút, cũng không để ý đến đối thoại của hai người.
Khoa kiến trúc rất nhanh chuẩn bị phản kích.
Bằng vào kỹ năng cá nhân, một cầu thủ dễ dàng đột phá, đưa bóng ném vào rổ, sinh viên khoa kiến trúc rất nhanh truyền đến tiếng hoan hô.
"Đừng vội, bọn hắn chơi như vậy sẽ nhanh mệt, chúng ta chỉ cần phối hợp cho tốt là được."
Lục Dương liền bắt đầu chỉ huy mọi người.
Hắn lần nữa cầm bóng qua.
Lần này bên kia đã bắt đầu phòng thủ nghiêm túc, Lục Dương tìm cơ hội, đem bóng chuyền chính xác tới tay Lưu Lỗi.
Lưu Lỗi vẩy tay một cái, bóng rất nhanh rơi vào rổ.
"Chuyền hay lắm."
Lưu Lỗi kinh hỉ khen một tiếng.
Nhìn thấy đội mình lần nưa vươn lên dẫn trước, bọn người Lữ Phong càng thêm tự tin, hóa ra khoa kiến trúc cũng không phải không thể đánh bại.
Chỉ cần bọn hắn có thể phối hợp thật tốt, nhất định sẽ có cơ hội thắng.
Sinh viên khoa kiến trúc có chút nóng nảy.
Lần nữa dẫn bóng tấn công nhưng lại bị cản phá.
Bóng đên tay Tôn Sáng, khoa máy tỉnh phản công nhưng rất nhanh bị một sinh viên khoa kiến trúc cắt được.
Tròng tài cũng không tin được, vốn thực lực hai bên cách biệt rất lớn, vậy mà nãy giờ họ chỉ có thể giằng co với nhau.
Bất quá cũng là do sinh viên khoa kiến trúc không biết chơi phối hợp, tuy thực lực của từng người rất mạnh, nhưng rất nhiều đường bóng không được triển khai rõ ràng, toàn lấy kỹ thuật để đột phá qua người, việc này làm tốn rất nhiều thể lực cho sinh viên khoa kiến trúc.
Ngược lại bên khoa máy tính, tuy rằng thực lực hơi kém một chúc, nhưng vẫn có ngoài nổ riêng mình, mỗi người đều phối hợp ăn ý với nhau, mỗi người đều biết chuyện của mình.
Hiệp một chấm dứt.
Đến thời gian 10 phút nghỉ ngơi.
Điểm số hiện tại của hai bên là 43:45, khoa máy tính rớt lại phía sau, chênh lệch cũng chỉ có hai điểm, chỉ cần một pha bóng thành công là có thể san bằng tỉ số.
Kết quả này, song phương chưa bao giờ nghĩ tới.
Lưu Lỗi vốn tưởng rằng xong hiệp, hai bên sẽ cách biệt nhau ba mươi điểm trở lên, nhưng bây giờ nhìn qua, hoàn toàn không giống như trong suy nghĩ của hắn.
"Lão tam, cảm ơn, hôm này quá sung sướng!"
Lưu Lỗi biết được như vậy là do công của ai.
Có Lục Dương ở trên sân, khoa máy tính nhiều hơn một chủ lực, với lại Lục Dương dẫn bóng trên cơ bản đều rất ít khí ném bóng, giảm thiểu lối chơi phản công nhanh của bên kia.
Mặt khác chính là do Lục Dương đã yêu cầu cả đội huấn luyện phối hợp, nên bọn họ phối hợp tốt hơn bên kia rất nhiều, đây mới là điểm mấu chốt.
Ở bên kia.
Mỗi cầu thủ khoa kiến trúc đã bắt đầu thở dốc.
Mới qua hai lăm phút, bọn hắn đã bắt đầu mệt mỏi.
Ý tưởng ban đầu của bọn hắn là lấy kỹ thuật của mình, hành hạ khoa máy tính, kết thúc hiệp một phải dẫn hơn mười điểm, nhưng thật không nghĩ đến, song phương lại rơi vào trạng thái rượt đuổi như vậy, không phải cuối hiệp bọn họ gắng sức đột phá, thì hiện tại cũng không biết ai đang dẫn trước đâu.
"Sao lại khó giải quyết như vậy."
Một cầu thủ khoa kiến trúc hỏi.
Sắc mặt đội trưởng không tốt: "Bọn hắn phối hợp tốt hơn chúng ta, mọi người nên tập chung trao đổi với nhau, hiệp sau chúng ta sẽ dốc toàn lực."
---
Khoa máy tính bên này.
Lục Dương đi tới ghế ngồi xuống.
"Lục Dương uống gì, ta đi mua?"
Lưu Lỗi hỏi Lục Dương.
"Không cần, có người mua cho ta rồi..."
Lục Dương lắc đầu, nhìn Trần Thu Nguyệt đang đi tới.
"Uống nước đi."
Trần Thu Nguyệt vặn mở nắp chai, đưa cho Lục Dương.
Cầu thủ khoa máy tính đồng loạt nhận lấy tổn thưởng, đều là cầu thủ trên sân, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy.
Hứa Dung Dung cũng cầm theo một cái túi đi tới, đưa cho Lưu Lỗi nói ra: "Đây là nước của lớp trưởng mua, các ngươi chơi hay lắm."
"Cảm ơn."
Lưu Lỗi cũng không khách khí, nhận lấy túi, đem đồ uống phân phát cho mọi người, vừa rồi bọn họ chạy cũng tiêu hao nhiều thể lực rồi.
Tụy rằng không được hoa khôi tự thân mở nắp, nhưng dù sao cũng là nước do lớp trưởng mua, việc này giúp tâm tìm buồn rầu của bọn hắn được an ủi chút ít.
Sinh viên khoa kiến trúc bên kia đều lóe ra.
Nhìn xung quanh một lần, xem có nữ sinh nào đến đưa nước không.
Tiếc thay, khoa của bọn hắn đến một nữ sinh cũng không có.
Trên sân bóng đã bỉ tổn thưởng rồi, không nghĩ tới lúc nghỉ ngơi còn bị tổn thương nhiều hơn.
Tuy rằng không cảm thấy khát, nhưng Lục Dương vẫn uống vài ngụm, xong rồi đi tới bên cạch Từ Thi đang núp ở phía sau, nói ra: "Ta đổ thật nhiều mồ hôi a."
"A...Ta...Ta có giấy đây."
Từ Thi cuống quít tìm mấy tấm giấy.
"Tay ta bẩn rồi."
Lục Dương mở tay ra, phía trên đều la bụi, cũng là do hắn cầm bóng quá nhiều, dẫn đến tay đen si đấy.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Từ Thi chân tay luống cuống, không biết làm gì cả.
"Ngươi lau giúp ta đi."
Từ Thi do dự một chút, lại nhìn đôi tay đen thui của Lục Dương, lúc này mới cầm lấy giấy ăn, cẩn thận giúp đỡ Lục Dương lau mồ hôi, cảm nhận được ánh mắt bốn phía, nàng rất muốn lấy ngón chân đào một cái lỗ để chui vào.
Lục Dương lại khi dễ nàng.
"Đại tỷ, Lục Dương cũng có chút quá phận đi, ngươi xem, còn ở chỗ này nữa."
Hứa Dung Dung trợn mắt há mồn nhìn xem hết thảy, lại cận thận nhìn sang vẻ mặt Trần Thu Nguyệt bên cạnh.
Thẩm Yên cũng ngơ ngác nhìn.
Trong đầu hiện lên kịch bản máu chó, 'motnamhainu.avi'
Sắc mặt Trần Thu Nguyệt cũng không thay đổi, bình tĩnh nói: "Đừng nghĩ ngợi lung tung, Lục Dương chỉ xem Từ Thi là muội muội."