Ngoài ký túc xá của Tống Giai.
Lục Dương đang ngồi đợi ở bên, ký túc xá nữ là nơi tuyệt đối cấm nam sinh đi vào.
Sau một lúc.
Tống Giai mang máy tính xuống dưới.
Một chiếc túi đựng laptop màu trắng, phía trên còn dán một tấm hình con Hổ chibi, đem máy tính giao cho Lục Dương, Tống Giai nói:" Ta cũng không biết ngươi có thể sửa được hay không, nếu không sửa được, gọi cho ta, có gì ta sẽ nghĩ biện pháp khác cho ngươi mượn máy tính."
"Học tỷ đối với ta tốt như vậy, không phải có ý gì với ta chứ." Lục Dương vừa cười vừa nói.
Mặt Tống Giai ửng đỏ, tức giận nói:" Nếu ngươi đẹp trai hơn một chút mới được."
"Học tỷ có chút dối lòng nha, mọi người đều biết, khuôn mặt của ta đẹp trai không có đối thủ đấy."
"Ba hoa."
Tống Giai che miệng cười trộm.
Lục Dương không nói gì thêm, máy tính đã tới tay, sẽ không rảnh ở đây đùa giỡn mỹ nữ nữa.
Trực tiếp cầm lấy máy tính đi về hướng ký túc xã.
Mới mở cửa phòng, Lục Dương cảm giác được từng cặp mắt ác liệt đang đảo qua trên người mình.
Đinh Siêu đi tới, ôm cổ Lục Dương hỏi: "Nhanh, khai mau, ngươi mới đi đầu về."
"Đi ra ngoài ăn cơm."
Lục Dương trả lời.
"Ngươi cùng ăn cơm với ai?" Đinh Siêu tiếp tục hỏi cung.
Đến bây giờ, Lục Dương có lẽ cũng đoán được, việc mình cùng Tống Giai ăn cơm, hẳn là bị phát hiện rồi, hắn thành thật trả lời:" Đương nhiên là cùng mỹ nữ đi ăn rồi."
Sau đó hắn khoa trương nhìn ba người:" Không thể nào, khai giảng nhiều ngày như vậy, các ngươi chưa từng ăn cơm với nữ đồng học sao?"
"Được, Lục Dương, không đả kích người ta ngươi sẽ chết à?"
Đinh Siêu buồn bực nói.
Hai ngày này, hắn cũng rủ mấy mỹ nữ cùng đi ăn cơm, đáng tiếc người ta nhìn tướng mọi của hắn xong, đều uyển chuyển cự tuyệt.
Lưu Lỗi từ trên giường bò xuống, hỏi:" Lục Dương, người làm như thế nào mà lừa được hoa khôi của viện y học cùng ngươi một chỗ vậy? Ngươi dạy Siêu đệ đi, hắn muốn tìm bạn gái tới điên rồi, không giúp hắn chúng ta liền gặp nguy hiểm."
"Chớ nói lung tung, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường thôi." Lục Dương lắc đầu nói ra.
Giữa hắn và Tống Giai mới gặp hai ba lần, chỉ tính là bạn bè bình thường thôi.
"Trên tay ngươi đang cầm gì vậy."
Đinh Siêu đánh giá chiếc máy tính trên tay Lục Dương.
Túi đựng máy tính màu trắng, nhìn qua không giống kiểu dáng nam sinh hay dùng.
Lục Dương đem túi đặt lên mặt bàn, từ bên trong lấy ra một chiếc máy tính màu hồng phấn, được rồi, đây mới là máy tính mà con trai dùng.
"Là máy tính của Tống Giai, nó bị hỏng rồi, nên nàng nhờ ta sửa chữa."
"What....quan hệ của các ngươi đã tiến đến bước này sao?" Đinh Siêu cà lăm nói, máy tính là đồ vật riêng tư, thế mà Tống Giai lại cho Lục Dương mượn.
Lục Dương không thèm đế ý đến gã rối loạn hooc-môn này.
Hắn thử khởi động máy tính, qua nhiên không bật lên được, thậm chí ngày cả một chút phản ứng cũng không có, bất quá nút khởi động vẫn còn sáng, không phải vấn đề về pin.
Máy tính có nhiều bộ phận.
Bo mạch chủ, CPU, Ram , ổ cứng, card màn hình...
"Các ngươi có tua vít không?."
Lục Dương hỏi.
"Ta có." Lưu Lỗi từ ngăn kéo lấy ra hộp dụng cụ màu vàng, bên trong hộp dụng cụ đầy đủ các chủng loại tua vít: "Lần trước có học trường mang qua đây giới thiệu, ta nghĩ về sau có chút hữu dụng, liền mua một bộ."
Lục Dương lại nói:" Siêu ca, đem máy ngươi xuống, ta mượn dùng một tí."
"Ngươi muốn máy của ta làm gì?" Đinh Siêu đem máy tới, lap của gã quá cùi, Cf cũng không thể chơi được, hận không thể đôi nó vào thùng rác.
"Đương nhiên là mở cái của ngươi thử tay trước, không thôi ta sợ phá hỏng cái máy này rồi" Lục Dương cười nói.
"Hỏng là người phải giới thiệu bạn gái cho ta." Đinh Siêu chờ mong nói.
Khá lắm, đủ vô sỉ, phá một cái máy tính rách nát đổi lấy một người bạn gái, như thế này mà cũng dám nghĩ đến?
Trong lòng Lục Dương nghĩ đến, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, đem hai máy tình mở ra, xem chừng máy tính của Tống Giai bị hỏng ổ cứng HDD hay là hư Ram rồi.
Lục Dương không có hỏa nhãn kim tinh, bằng mắt thường không thể nhìn ra hư chỗ nào được, chỉ có biện pháp loại trừ thôi.
Trước tháo Ram của máy tính Tống Giai ra, sau đó đem Ram của Đinh Siêu lắp vào, khởi động, lập tức màn hình máy tính sáng lên.
Lục Dương híp mắt.
Trong nháy mắt giải quyết.
Đây cũng là lỗi nhẹ nhất, chỉ cần đổi linh kiện mới liền có thể sử dụng, không giống như hư ổ cứng, nếu thay ổ cứng mới cần phải tải lại hệ thống, các phần mền cũng phải tải lại.
Tìm ra được nguyên nhân, Lục Dương tháo bộ Ram xuống, lắp vào máy Đinh Siêu, khởi động...
"Lên rồi, chưa hỏng, bạn gái của ngươi cũng không cần phải kiếm rồi."
Ba bạn cùng phòng chứng kiến Lục Dương nhẹ nhõm phát hiện được vấn đề, đều trong lòng kính thể không thôi, đường tưởng bọn hắn hay chơi máy tinh, nhưng đối với những linh kiện bên trong đều mù tịt, chớ nói gì đến việc sửa máy tinh.
Lưu Lỗi đưa ngón tay cái ra, kính nể nói:" Lục Dương thật lợi hại, về sau ngươi chính là thợ sửa máy tính ở phòng chúng ta, máy tính ai hỏng liền giao cho người sửa."
"Việc nhỏ."
Lục Dương khoát tay áo, tỏ vẻ không vấn đề gì.
Lý Minh Bác nghĩ đến vấn đề lúc trưa thảo luận, nói ra:" Lục Dương, ngươi không đi huấn luyện quân sự thật à?"
"Không sao, ta đã xin chứng chỉ ở giáo viên rồi, không cần lo lắng về vấn đề tốt nghiệp." Lục Dương biết rõ bọn hắn muốn nói cái gì.
"Vậy là tốt rồi" Lý Minh Bác nhẹ gật đầu: "Ngươi thật lợi hại, mọi chuyện đều xử lý xong, về sau ta phải theo ngươi học tập."
Vào đại học, Lý Minh Bác mới phát hiện mình bị đả kích sâu sắc, tại trường học quê hắn, hắn luôn là một nhân vật phong vân, thành tích học tập luôn đứng nhất, lên đại học mới phát hiện, thành tích của mình ở đây chỉ là hạng giữa, các phương diện khác còn chênh lệch rất lớn.
Thời điểm huấn luyện quân sự, hắn cũng cảm giác được, có đồng học hát rất hay, có người ưu thích kết giao bằng hữu, có đồng học thì giỏi đánh cầu...Hầu như mỗi người đều có sở trường riêng, bọn hắn ở trường rất nhanh đều tím được một đám bằng hữu cùng chung chí hướng, bản thân ngoài mấy người bạn cùng phòng, căn bản cũng không cùng người khác nói chuyện, nếu hỏi các bạn học cùng học quân sự, chẳng mấy người có thể biết được tên của hắn.
Lý Minh Bác rất bội phục Lục Dương, bất luận ở tình trường hay năng lực, hắn còn cách rất xa.
Một cánh tay Lục Dương tự nhiên đặt trên vai mình, vỗ vỗ:
"Cứ từ từ thôi, cuộc sống đại học vẫn còn rất dài."
Lý Minh Bác nhẹ gật đầu.
Đã sửa được máy tính, buổi chiều có thể bắt đầu gõ chữ rồi. Lục Dương quyết định nghỉ ngơi một chút, leo lên giường nằm, lấy điện thoại ra nhắn cho Tống Giai một tin nhắn
【 Máy tính sửa được rồi, chuyện nhỏ 】
Ấn vào [ gửi đi ], Lục Dương liền ném điện thoại qua một bên, nhắm mắt lại.
Tại ký túc xã Tống Giai.
Lúc này Tống Giai đang bị mấy người bạn cùng phòng đùa giỡn.
"Hoa Khôi lớp ta cuối cùng cũng động lòng phàm rồi cơ." Người nói chính là một nữ sinh cao gầy, mang giày cao gót, trên mặt trang điểm nhẹ, lộ ra vài phần mị lực thành thục của nữ nhân.
Một nữ sinh tóc ngắn nói ra: " Đêm này nam sinh viện y học chúng ta chắc phải thương tâm không ngủ được rồi."
Còn có một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, chất giọng trẻ con nói:" Giai Giai tỷ, lúc nào hẹn hắn đi chơi với ta, ta sẽ làm hắn chướng mắt tỷ, a, các ngươi nhìn ánh mắt giết người của nàng kìa,... Cứu...Cứu ta.."
Nàng vừa dứt lời, đã bị Tống Giai nhào tới, bị hai cái hung vật trước người đè xuống.
Tất nhiên phải tìm quả hồng mềm mà bóp, ai bảo nàng nhỏ nhất ở đây.