Tịnh Tử Khôn thấy Thạch Chí Kiên cau mày, lập tức lấy bao thuốc lá Tam Ngũ nhàu nát trong ngực ra, muốn rút một điếu. Rút mãi mới rút được nửa điếu, bèn ngậm nửa điếu vào miệng, sau đó cẩn thận nhét nửa điếu còn lại vào, lại rút một điếu mới đưa cho Thạch Chí Kiên: "Hút thuốc không?"
Thạch Chí Kiên cũng không khách sáo, nhận lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó hắn sờ sờ người, không mang theo lửa. Trần Huy Mẫn và Đại Ngốc lại đang ở trong xe, hắn cũng lười sai bảo bọn hắn, bèn ngẩng đầu hỏi Tịnh Tử Khôn: "Có lửa không?"
Tịnh Tử Khôn cũng sờ sờ người, cười nói: "Chờ chút." Hắn đứng dậy đi đến bếp lò, lấy kẹp gắp một cục than đang cháy đỏ châm thuốc, trở về đưa tàn thuốc của mình cho Thạch Chí Kiên: "Dùng tạm."
Thạch Chí Kiên mỉm cười nhận lấy tàn thuốc, đối với Tịnh Tử Khôn lại có thêm chút hảo cảm.