Thạch Chí Kiên vừa về đến nhà trọ, hắn biết mình đã sai lầm.
Thạch Ngọc Phượng trừng mắt nhìn em trai, đặc biệt là nhìn cánh tay trái bị thương của Thạch Chí Kiên, ánh mắt vừa lo lắng vừa tức giận.
“Hừ! Ngươi còn biết đường về đấy à?” Thạch Ngọc Phượng khoanh tay, giọng điệu không tốt.
“Mấy ngày nay, ngươi đi đâu? Lại xuất ngoại? Lần này là Mỹ hay Anh? Ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi về.”