Dân làng thời đại này đều rất đơn giản, vừa nghe nói có thịt lợn được phân phát trong từ đường, người dân xung quanh thôn đều chạy đến.
“Thất bá, nhanh, ở từ đường đang chia thịt heo.”
“Lục thẩm, lấy cái sọt, từ đường đang chia thịt heo kìa.”
“Hôm nay chẳng phải dịp lễ gì, tại sao lại chia thịt heo?”
“Ai biết, có thịt heo chia là được, chẳng quan tâm nó nhân ngày gì.”
Một lát sau, toàn bộ từ đường đã đầy ắp người. Tất cả mọi người đều mang theo sọt, giỏ trúc, dìu già dắt trẻ rướn cổ lên chờ chia thịt heo.
Thạch Chí Kiên đứng bên trong từ đường, chân giẫm lên ba con heo mập, dáng vẻ uy phong lẫm liệt.
Đinh Vĩnh Cường vừa chào hỏi mọi người vừa sắp xếp duy trì trật tự.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Thạch Chí Kiên ôm quyền, hắng giọng nói: “Các vị hương thân phụ lão, ta là ông chủ của nhà máy sản xuất mì ăn liền Nguyên Lãng. Ta họ Thạch, các ngươi có thể gọi ta là ông chủ Thạch.”
“Chúng ta chẳng quan tâm ngươi là ông chủ nào. Tóm lại có chia thịt heo hay không?”
“Mọi người yên tâm đừng vội. Trước khi ta chia thịt heo, các ngươi hãy nghe ta nói hai câu.”
Ngay sau đó, Thạch Chí Kiên giải thích tình hình trong nhà máy, sau đó nói rằng nhà máy hiện đang tuyển người, lương trả hàng tháng ít nhất ba trăm tệ bao gồm ăn ở.
Lúc này Hong Kong còn rất nghèo, đặc biệt là Nguyên Lãng. Càng lúc càng có nhiều người trẻ tuổi thích rời khỏi Nguyên Lãng để làm công, nhiều nhất là gia nhập vào các băng đảng, làm công nhân bốc vác ở bến tàu, một số khác đến Cửu Long và đảo Hồng Kông làm cho các nhà máy sản xuất nước ngọt, sản xuất hoa nhựa, thợ may, thợ làm đồ chơi…
Lương của những công việc này được trả hàng ngày, một số được trả hàng tháng. Trả theo ngày thì ít hơn một chút, trả theo tháng thì nhiều hơn một chút, nhưng đa số người Hồng Kông đều thích trả theo ngày, nhất là những người trẻ tuổi có tiền tiêu theo ngày và không bao giờ biết tiết kiệm.
Hiện tại, mức lương mà Thạch Chí Kiên trả không khác gì so với nhiều nhà máy khác. Nhưng đối với những người trẻ tuổi mà nói thì nó lại không có lực hấp dẫn quá lớn.
“Ông chủ Thạch, mặc dù Nguyên Lãng chúng ta nghèo nhưng thanh niên ở đây lại có sức khỏe nhất, rất nhiều nhà máy đều thích đến chỗ chúng ta tuyển công nhân! Còn mức lương ngươi đưa ra quá thấp, chúng ta khó mà chấp nhận được.” Người lên tiếng là một nam nhân trung niên dáng vẻ rất ngầu.
Thạch Chí Kiên đã nghe ngóng từ trước, biết nam nhân trung niên này là thôn trưởng thôn Vi, chẳng khác nào người phát ngôn của thôn, năng lượng rất lớn.
Lúc này, Thạch Chí Kiên mời vị thôn trưởng sang một bên để nói vài câu.
Rất nhanh hai người đã nói xong.
Thôn trưởng quay lại, hướng gió lập tức thay đổi.
“Các vị thôn dân nghe đây, vừa rồi ta đã nói chuyện với ông chủ Thạch, cảm thấy hắn là người thành thật có thể tin tưởng được. Hắn cam đoan với ta, ba trăm tệ chỉ là tiền lương giai đoạn đầu. Theo cách nói của hắn, sau ba tháng, tiền lương của mỗi người sẽ là ba trăm năm mươi tệ. Sau một năm, tiền lương là năm trăm tệ. Nếu có thể làm đủ năm năm, nhà máy sẽ trực tiếp ký hợp đồng dài hạn, tiền lương thấp nhất sẽ là một nghìn.”
Thôn trưởng vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên rối loạn.
“Ồ, có thật như vậy không? Có thể nhận được nhiều như vậy sao?”
Một nghìn nhân dân tệ không phải là một số tiền nhỏ trong thời đại này, thậm chí nhiều nhân viên văn phòng cũng không nhận được nhiều tiền như vậy.
Đinh Vĩnh Cường cũng giật mình, nhỏ giọng nói với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ngươi đang khoác lác à?”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Khoác lác không chết được người đâu. Huống chi rất ít người có thể làm đủ năm năm, nhất là người trẻ tuổi.”
Mắt Đinh Vĩnh Cường trợn trắng, cảm thấy A Kiên dường như trở nên xấu hơn nhưng lại mạnh hơn trước rất nhiều.
“Các ngươi không tin hắn, chẳng lẽ còn không tin ta?” Thôn trưởng đại nhân vỗ ngực nói: “Ông chủ Thạch mở nhà máy tại Nguyên Lãng chúng ta, chính là giúp ích cho người dân Nguyên Lãng chúng ta. Mọi người nên toàn lực ủng hộ mới đúng chứ.”
“Thôn trưởng nói rất đúng. Đi đâu cũng làm công, chi bằng làm công ở đây, mỗi tháng cũng kiếm ít nhất được ba trăm tệ.”
“Đúng vậy, chúng ta tin tưởng thôn trưởng. Thôn trưởng kiến thức rộng rãi, nói sẽ không sai.”
Có uy tín của thôn trưởng gia tăng, các thôn dân rất nhanh tiếp nhận điều kiện mà Thạch Chí Kiên đưa ra, đồng ý đến nhà máy làm công.
Sau khi sự việc hoàn thành, thôn trưởng đại nhân nở một nụ cười với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy, lập tức quay sang nói với Đinh Vĩnh Cường: “Mau làm thịt hai con heo, bắt đầu chia thịt heo.”
“Thế còn một con thì sao?”
“Đưa đến nhà trưởng thôn.”
Mặc dù Thạch Chí Kiên đã sớm có đoán trước nhưng hắn không ngờ lực lượng lao động của Nguyên Lãng lại sung túc đến như vậy.
Chỉ nửa ngày, hắn đã tuyển được hơn bảy trăm người. Dựa theo đà này, trong một ngày là có thể tuyển đủ người.