Kiểu thứ hai là kiểu hiện tại của Trần Trứ, tóc của anh hơi dài và dày, thường chỉ chỉnh sửa lại đơn giản một chút.
Kiểu thứ ba là phong cách HKT nông thôn mà những người làm nghệ thuật thích để. Thầy Tony thích kiểu này nhất, vì kiếm được nhiều tiền hơn từ cách tạo hình.
Tuy nhiên, Trần Trứ không có ý định đổi cửa tiệm, anh nói thẳng: “Vậy thì chú cắt mỏng ở giữa và cắt ngắn hai bên.”
Có yêu cầu cụ thể, thầy Tony đã biết cách cắt như thế nào rồi. Hoàng Bách Hàm lúc đầu vẫn đang xem trò vui, nhưng sau đó lại buồn ngủ và ngủ quên trên ghế sô pha.
Khi cậu ta uể oải mở mắt ra, bên phía Trần Trứ cũng sắp xong.
Hoàng Bách Hàm chậm rãi đi đến trước gương, đang định hỏi thời gian, độ nhiên cậu ta sửng sốt, sau đó dụi dụi mắt.
Người trong gương này là ai?
Trần Trứ có nước da trắng khá giống với mẹ là Mao Hiểu Cầm, nhưng trước đây tóc anh quá dài, tính cách sống nội tâm và thiếu tự tin, thường cúi đầu bước đi nên không mấy ai để ý đến ưu điểm của anh.
Bây giờ khi anh cắt tóc ngắn, trông rất mát mẻ, không chỉ khoe làn da trắng mà còn cả vầng trán cao. Lúc cười lên, đôi mắt tự tin kiên định, hàm răng trắng sáng và gọn gàng, là một học sinh trung học tỏa nắng.
Hoàng Bách Hàm không ngờ rằng, người bạn cùng bàn ngồi cạnh mình hai năm nay, hóa ra khi ngẩng đầu lên lại ngoạn mục như thế…
Mà thật ra cũng không có gì ngoạn mục, chỉ là… khốn kiếp… cậu ta đúng là có hơi đẹp trai.
Trong lòng Đại Hoàng dâng lên một cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được. Vốn dĩ hai người họ đã hứa hẹn đều sẽ trở thành những thằng thất bại chỉ biết học hành, bây giờ Trần Trứ đột nhiên trở nên đẹp trai thế này, cậu ta phải làm sao?
Mặc dù Hoàng Bách Hàm kinh ngạc không thôi, nhưng thật ra Trần Trứ vẫn cảm thấy không hài lòng lắm.
Không biết tại sao nhưng mỗi lần cắt tóc, anh luôn cảm thấy đẹp trai nhất là khi cắt được một nửa, còn sau khi đã cắt xong, anh lại cảm thấy không còn đẹp mấy.
…
Sau khi trở lại lớp học, ngoại hình đột ngột thay đổi của Trần Trứ, đúng như dự đoán, không gây ra bất kỳ chấn động nào.
Học sinh lớp thực nghiệm hiếm khi có biểu hiện dễ thấy như vậy, chỉ có một vài bạn nam có quan hệ tốt với Trần Trứ bước đến trêu chọc: “Không tệ đâu, cảm giác cậu như biến thành một người khác vậy.”
Buổi chiều có bốn tiết là Hóa học và Ngữ văn. Sau tháng 3, thời tiết ở thành phố Quảng Đông dần dần trở nên nóng hơn, thỉnh thoảng còn có cảm giác đề thi cứ dính vào trong lòng bàn tay.
Tình trạng này sẽ ngày càng trở nên rõ ràng hơn theo thời gian, cho đến khi những cành cây ngoài cửa sổ mọc um tùm và tiếng ve kêu inh ỏi, tuổi trẻ oi bức của lớp 12 cuối cấp này sẽ kết thúc vào ngày 7/6.
Các giáo viên trong lớp thực nghiệm vẫn tỉ mỉ giảng bài, Trần Trứ thỉnh thoảng sẽ bị phân tâm. Đôi khi anh cảm thấy mình đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống năm cuối cấp ba, đôi khi anh sẽ nhớ lại những năm tháng mình viết công văn ở cơ quan hành chính cấp tỉnh và về quê giữ chức làm công tác xóa đói giảm nghèo.
Cuối cùng sau khi học xong bốn tiết, trên mặt các học sinh đều có vẻ mệt mỏi không giấu được. Hoàng Bách Hàm đóng sách lại, mím môi nói: “Có gì đó không đúng, không ngờ chiều nay hắn ta lại không tới.”
“Ai?”
Trần Trứ hỏi.
“Lý Kiến Minh.”
Hoàng Bách Hàm cười khúc khích: “Tên này ngày nào cũng đều đến gặp Tống Thời Vi, lẽ nào hôm nay lại quên?”
Trần Trứ trợn mắt, Tống Thời Vi người ta chỉ mong muốn không bao giờ gặp cái tên dính như keo dính chuột kia.
Hoàng Bách Hàm cứ như thể mọc một cái miệng quạ, tiết tự học buổi tối vừa mới bắt đầu chưa được mấy phút, trên hành lang đột ngột truyền tới những tiếng bước chân ồn ào. Lý Kiến Minh cùng với mấy nam sinh vây quanh, bước đến trước cửa phòng học của lớp 12A11.
Không hiểu sao hôm nay hắn lại đặc biệt trau chuốt vẻ ngoài, không chỉ chải tóc tạo kiểu giống như người lớn, mà còn mặc một bộ vest không phù hợp với bản thân. Tay trái hắn cầm một chiếc bánh ngọt và một bó hoa hồng đỏ tươi, đứng trước cửa và hét vọng lên với Tống Thời Vi:
“Vi Vi, hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của mình, mình chân thành mời cậu đến chúc mừng cùng mình!”
Các học sinh trong lớp ngẩng đầu lên, nhìn Lý Kiến Minh, rồi nhìn Tống Thời Vi, phòng học vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
“Tên này được quá!”
Trần Trứ nói thầm trong lòng, hóa ra là đợi sẵn ở đây, kìm nén cả ngày không xuất hiện, vừa xuất hiện lại tung ra chiêu cuối, chỉ không biết hoa khôi họ Tống kia phải đối mặt với chuyện này ra sao đây.
Tống Thời Vi vẫn như trước, cô ấy thậm chí còn không ngẩng đầu lên và vẫn đắm chìm trong việc giải đề.
Lúc này, dường như cả lớp chỉ có mỗi cô ấy là người viết “sột soạt”, trong khi những người khác đang xem trò vui.