“Tốt lắm!”
Trần Trứ không chút do dự, nắm lấy cánh tay của tên học sinh ra vẻ này, trực tiếp kéo cậu ta về phía văn phòng giáo viên: “Nào, nào, nào, bạn thân. Cậu có gan thì nói trước mặt bà ấy đấy, nói ở đây bà ấy không nghe thấy đâu.”
Duẫn Uyến Thu rất có uy tín trong toàn khóa 12, bà ấy gần như không cần phải tranh giành mà vẫn vinh dự nhận được danh hiệu “Diệt Tuyệt Sư Thái” của bộ phim “Ỷ Thiên Đồ Long ký” nổi tiếng nhất của Tô Hữu Bằng lúc bấy giờ.
Sau lưng mắng chửi bà ấy thì được, nhưng khi ở trước mặt, dù học sinh có đỉnh đến đâu, sau khi bị bà ấy mắng cũng không dám ngẩng đầu lên.
Nam sinh vừa nãy còn đang ra vẻ, nhìn thấy Trần Trứ nói đùa mà làm thật, cậu ta sợ đến mức nhanh chóng lùi lại phía sau, Lý Kiến Minh đi tới chặn phía trước: “Nói chuyện bình thường không được sao, động tay động chân cái gì vậy?”
Lúc này nên trả lời sao đây?
Đừng nói là học sinh cấp ba bình thường, dù là người trưởng thành cũng có thể sẽ giải thích trong vô thức: “Ai động tay chứ, tôi không hề làm vậy.”
Bằng cách này, không chỉ không giải quyết được vấn đề, mà có khả năng sẽ bị kẹt vào trong cuộc tranh luận “ai động tay đánh người trước”.
Trần Trứ có kinh nghiệm lão luyện, lúc này chỉ cần giữ vững thế mạnh và chủ động, không cho đối phương cơ hội phản ứng.
Anh lập tức tóm lấy cổ tay của Lý Kiến Minh, lôi hắn đi về phía văn phòng giáo viên: “Cậu còn muốn tỏ ra làm người hòa giải à, cậu cũng đến văn phòng và giải thích với cô Duẫn đi!”
“Đm!”
Lý Kiến Minh thầm nghĩ tại sao tên này lại vô lý như vậy, nhưng bản thân hắn cũng hơi e dè Duẫn Uyến Thu, nên dùng sức rút cánh tay của mình lại.
Trong lúc đang giằng co, chỉ nghe một tiếng “xoạc” vang lên, ống tay áo vest không vừa vặnvới cơ thể của Lý Kiến Minh đột nhiên bị xé toạc.
“Hơ?”
Cả hai cùng đồng thời dừng tay.
Lý Kiến Minh cúi đầu nhìn cánh tay lộ ra ngoài của mình, tạo hình bây giờ của hắn trông giống như một hòa thượng mặc áo cà sa màu xám.
Trần Trứ cũng hơi lúng túng, anh khách sáo đẩy cánh tay áo bị rách về, xin lỗi một cách vô tội và chân thành: “Thật sự không phải do tôi cố ý đâu.”
“Pfft~”
Cảnh tượng này thật quá hài hước, cũng không biết là ai đó trong lớp không nhịn được mà cười trước, sau đó mọi người đều phá lên cười.
Lý Kiến Minh bị sỉ nhục, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy.
Nhưng khi chạy đến đầu cầu thang, hắn cảm thấy mình không nuốt nổi cục tức này, quay sang nói với Trần Trứ một câu gay gắt để lấy lại thể diện: “Mày hay lắm! Mày cứ chờ đó!”
Đối mặt với sự đe dọa của tên cô hồn, Trần Trứ hoàn toàn không giống như một học sinh yếu đuối nhát gan, gương mặt của anh rất bình tĩnh và không để bụng, trái lại còn khuyên nhủ chân thành: “Tình cảm là từ hai phía, hà tất gì cứ phải dây dưa với cô gái mà mình không thích.”
Lý Kiến Minh vốn muốn mắng Trần Trứ “liên quan gì đến mày”, nhưng hắn chợt thấy thái độ nhàn nhã của Trần Trứ, cái nhìn thâm thúy, cộng thêm ánh sáng ở hành lang ngoài lớp học lờ mờ, một nửa con người của Trần Trứ tựa như đang ẩn mình trong bóng tối, hòa nhập làm một với màn đêm.
Vì lý do nào đó, Lý Kiến Minh đột nhiên không thể nói ra được những lời gay gắt đã ở trên môi, nhưng lại nhớ rất rõ nam sinh lớp thực nghiệm đã biến hắn thành thằng hề này.
…
Sau khi đuổi được “băng đảng keo dính chuột Lý Kiến Minh”, Trần Trứ không cảm thấy tự hào gì mấy, anh chỉ thấy hơi tiếc nuối vì tên đó đã không nghe lọt tai lời khuyên bảo của mình.
Xoay người dọn dẹp xong cánh tay áo bị đứt và hoa vương vãi trên mặt đất, Trần Trứ quay lại phòng học.
Đột nhiên, anh cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.
“Đây có phải là sự chú ý mà trước đây mình không xứng đáng nhận được không?”
Trần Trứ đang tự giễu cợt chính mình.
Mưu Giai Văn nhìn chằm chằm vào Trần Trứ, cô đánh giá một hồi rồi nói với Tống Thời Vi cùng vẻ xúc động: “Thật không ngờ, nam sinh đầu tiên trong lớp chúng ta ra mặt thay cho cậu lại chính là Trần Trứ.”
Tống Thời Vi hoàn toàn không bao giờ ngờ rằng trong ba năm cấp ba, cô và Trần Trứ chưa bao giờ nói chuyện quá ba mươi câu, Trần Trứ cũng không giống như những nam sinh khác, luôn cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện với cô.
Vậy, tại sao cậu ta lại muốn giúp mình?
“Vi Vi.”
Mưu Giai Văn nói ra “câu trả lời nghe giống như thật”: “Có phải Trần Trứ thích cậu không?”
Tống Thời Vi khẽ cau mày, cô vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Nếu không phải vì học cùng lớp, hai người họ như đang sống ở hai thế giới song song không giao với nhau. Nhưng ngoài lý do này, còn điều gì khác có thể khiến một chàng trai sống nội tâm bình thường bỗng dưng trở nên dũng cảm như vậy?
“Chắc chắn là Trần Trứ thích cậu!”
Mưu Giai Văn nói với giọng chắc nịch, sau đó bắt đầu phàn nàn: “Tên này cũng thật là, thích người ta mà không biết tỏ tình sớm hơn đi. Năm cấp ba chỉ còn hơn chín mươi ngày nữa thôi, bây giờ cố gắng thì có ích gì chứ, cậu ta không thể nào học chung cùng một trường với cậu được.”