Ngoại trừ khi Trần Trứ sử dụng sai một hoặc hai tính từ.
Lúc này, lông mi hơi dài của Tống Thời Vi mới khẽ run lên, nhưng khó thấy rõ.
Du Huyền ở lớp bên cạnh táo bạo hơn nhiều, cô ấy và bạn cứ nhìn chằm chằm vào Trần Trứ.
Mái tóc dài màu đỏ nổi bật của cô mềm mại và trong suốt, buông xõa trên vai. Khuôn mặt trái xoan thanh tú trong suốt như ngọc, hai má cô hơi đỏ lên, có lẽ là do phơi nắng quá lâu.
Nếu có thể diễn tả bằng một cụm từ, chắc sẽ là “mặt phấn má đào”.
Vào khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Du Huyền trừng mắt nhìn Trần Trứ trước, sau đó hất cằm nhọn lên đầy khiêu khích.
“Chờ đã.”
Cuối cùng thì Ngô Dư ở bên cạnh cũng không nhịn được nữa: “Hai người đã tiến tới giai đoạn tán tỉnh nhau rồi à?”
“Ai tán tỉnh cậu ta chứ!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Du Huyền nhanh chóng nói: “Mình chỉ cảm thấy tên này đã phá hỏng ấn tượng học sinh giỏi của tôi. Mình luôn cho rằng những tên con trai có thành tích cỡ này đều ăn nói vụng về, không ngờ cậu ta lại có tài hùng biện như vậy.”
“Vậy là cậu không có cảm giác gì với cậu ta à?”
Ngô Dư cười hỏi.
“Tuyệt đối không!”
Du Huyền nghiêng đầu: “Mình cảm thấy tên Trần Trứ này nói nhiều quá!”
Ngô Dư lè lưỡi: “Người ta đứng top 10 đủ để vào được Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, vậy mà cậu còn chê lên chê xuống, tiêu chuẩn của cậu cao thật đấy.”
“Rất hân hạnh!”
Du Huyền cong môi và nói một cách tự hào.
Dần dần, bài diễn thuyết của Trần Trứ đã bước vào giai đoạn cuối cùng.
Lý do rất đơn giản, anh phát hiện khẩu hình miệng của vài ngươi đã phát ra hai chữ “thằng ngu”.
hmm… Cảm giác chính xác là đang mắng anh.
Học sinh không quan tâm bạn nói giỏi hay không, nếu bạn trì hoãn thời gian đi vệ sinh (ngủ) của tôi thì bạn là thằng ngu.
“… Cuối cùng, trong khoảng thời gian chưa đầy ba tháng này.”
Trần Trứ chính thức kết luận: “Mong mọi người khắc ghi, thuyền đến giữa dòng buồm đua nhau, đánh mái chèo dũng cảm vượt con sóng;; Nhớ kỹ, chín mươi dặm là nửa hành trình trăm dặm, cáo nhỏ chưa vượt sông đuôi đã ướt; Đừng quên, mùa đông buốt giá mai vàng nở, vật đổi sao dời mộng viên mãn… bài diễn thuyết của em đã xong, cảm ơn mọi người.”
Những tràng pháo tay thưa thớt vang lên từ phía dưới sân khấu, nhưng hiệu trưởng Hạ Dũng là người vỗ tay to nhất.
Chủ nhiệm khối Tào Kinh Quân lên sân khấu thông báo chính thức kết thúc buổi tuyên thệ và tổng kết kỳ thi thử lận thứ nhất, các lớp rời khỏi sân trường và quay trở lại lớp theo trật tự.
Lúc này, Du Huyền định âm thầm rời khỏi trường.
“Cậu lại đến cửa hàng tiện lợi làm việc à?”
Ngô Dư từ phía sau hỏi tới.
“Đúng.”
Du Huyền quay người lại, thân hình mảnh khảnh dưới ánh hoàng hôn: “Mình vẫn chưa tích đủ tiền đóng học phí đại học.”
Ngô Dư thở dài, nói với giọng hơi phiền muộn: “Khi nào cậu vào đại học rồi, phải thả lỏng một chút.”
“Không! Mình có thể dạy bọn trẻ học vẽ khi mình đang học đại học.”
Du Huyền cười khúc khích: “Nếu sau này bạn trai mình muốn mua nhà, mua xe thì sao. Khi đó, mình sẽ đưa cho anh ấy tất cả số tiền mình tiết kiệm được, chắc chắn anh ấy sẽ rất hạnh phúc với tư cách là bạn trai của mình.”
“Cái người đến từ Xuyên Du* này, làm bạn thân của cậu sao khó đến thế!”
Ngô Dư giả vờ tức giận với Du Huyền, đợi cho đến khi Du Huyền mỉm cười xin tha thứ, cô mới níu lấy cánh tay của Du Huyên, nói: “Đi thôi, dù sao mình có ở lại trường thì cũng chỉ biết ngủ, chi bằng qua đó ở cạnh cậu.”
*Xuyên Du: là Tứ Xuyên và Trùng Khánh, bởi vì hai nơi gần nhau về mặt địa lý và có nét văn hóa, đời sống, phong tục tập quán tương đồng, nên người Trung Quốc gọi chung là Xuyên Du.
“Hi hi…”
Nghe được bạn thân đồng ý đi cùng mình, Du Huyền lập tức vui vẻ: “Tối nay mình đãi cậu một bữa.”
“Đừng bảo lại mì gói nữa nha?”
Sắc mặt Ngô Dư trầm xuống, cô cay đắng nói: “Làm ơn, đổi thành bánh mì được không, mình ăn mì gói ngán đến phát ói rồi.”
So với sự thoải mái của học sinh mỹ thuật, học cấp ba bình thường phải quay lại lớp tự học buổi tối sau lễ tuyên thệ.
Khi đang đi lên cầu thang, Trần Trứ vô tình nhìn thấy bạn cùng lớp cấp hai Vương Trưởng Hoa, chợt nhớ tới vẻ mặt tự tin vào lúc dò đáp án của cậu ta, anh không nhịn được liền kéo cậu ta lại hỏi: “Trưởng Hoa, môn Vật lý của kỳ thi thử lần thứ nhất sao rồi?”
Vương Trưởng Hoa quay người lại, phát hiện ra là bạn học cũ Trần Trứ, lập tức thẳng thắn nói: “Cũng tạm, chỉ là hơi bất cẩn. Nếu như cẩn thận hơn một chút, môn Vật lý đã có thể đạt thêm 30 đến 40 điểm, chí ít cũng có 130 điểm rồi.”
Trần Trứ gật đầu. Đây là một câu trả lời rất thông minh. Lần tới nếu ai đó hỏi lương của anh là bao nhiêu, anh sẽ bảo nếu như một tháng có một trăm ngày, vậy thì lương của anh có thể hơn một vạn.