Sau đó, Hoàng Bách Hàm mới nhận ra rằng “170” là cân nặng, cậu ta lập tức đòi Trần Trứ trả 8 tệ cho số tiền cậu ta bắt taxi chạy qua đây.
“Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, sau này ghi nhớ đi.”
Trần Trứ lẩm bẩm một câu mà Hoàng Bách Hàm không hiểu. Thực tế, Viên Viên không nặng tới 170 cân, nhưng với chiều cao chưa đến 1m6, hình dáng cơ thể của cô quả thực đã vượt quá tiêu chuẩn.
Tiếp theo, Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm thảo luận đi đâu chơi game.
Cả hai người đều có ý tưởng riêng của mình. Trần Trứ muốn đến thăm Thiên Hà, dù sao đây sẽ là nơi sôi động nhất ở thành phố Quảng Đông trong tương lai;
Hoàng Bách Hàm muốn đến Thủ đô, vì bên đó có Anime Star City, chơi mệt rồi thì có thể xem truyện tranh.
“Em đề nghị đi Thượng Hạ Cửu.”
Triệu Viên Viên bỗng nhiên ngắt lời.
“Tại sao?”
Trần Trứ lịch sự hỏi: “Có phải vì thế giới trò trên bên đó còn khá mơi?”
“Không.”
Triệu Viên Viên lắc đầu: “Bởi vì bên đó có một quán kem rất ngon.”
Trần Trứ & Hoàng Bách Hàm: …
Nhưng cuối cùng ba người đều đi đến Thượng Hạ Cửu, bởi vì cả Trần Trứ lẫn Hoàng Bách Hàm đều không thể thuyết phục được đối phương, nên chi bằng nghe theo ý kiến của Triệu Viên Viên.
Dù sao Thượng Hạ Cửu cũng là phố đi bộ thương mại tích hợp ăn uống và giải trí, nên muốn sao cũng có chỗ để chơi.
Thượng Hạ Cửu vào chủ nhật vô cùng đông đúc, ngoài người dân Quảng Đông địa phương, còn có rất nhiều khách du lịch từ những nơi khác đến, trước khi việc mua sắm trực tuyến bùng nổ, nếu vào bất kỳ cửa hàng nào để mua quần áo, cũng phải xếp hàng.
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm đã chọn một cửa hàng trò chơi điện tử trông rất náo nhiệt. Hoàng Bách Hàm thậm chí còn kéo Trần Trứ lại và nói cho anh biết luật lệ:
“Chúng ta là anh em thân thiết nên phải tính toán rõ ràng, cậu không được chọn Orochi, Iori Yagami, Orochi Leona. Khi ngất không được phép công kích, khi vào trong góc không được liên kích…”
“Anh Trần Trứ, anh Bách Hàm, chúng ta đi ăn kem trước đi.”
Triệu Viên Viên đứng bên cạnh, cắt ngang bằng giọng hào hứng: “Em nhìn thấy cửa hàng đó rồi!”
Hoàng Bách Hàm liếc nhìn Trần Trứ.
Trần Trứ suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Vậy chúng ta đi mua kem trước đi, nếu không khi chúng ta chơi điện tử, em ấy ngồi bên cạnh cũng thấy chán.”
Nói xong, anh an ủi Hoàng Bách Hàm: “Triệu Viên Viên vừa ăn xong cơm, chắc ăn miếng kem nữa là no rồi.”
Có lẽ vì quán kem này rất ngon nên có rất nhiều khách xếp hàng, Trần Trứ đứng đó khoảng 10 phút mới đến lượt anh.
“Cả ba loại kem đều là vị dâu.”
Trần Trứ đưa tiền qua cửa sổ.
Chờ mãi một lúc, Trần Trứ cuối cùng cũng lấy được hộp kem nhỏ đầu tiên đưa cho Triệu Viên Viên trước.
“Cảm ơn anh Trần Trứ ~”
Triệu Viên Viên uốn éo nói.
Hoàng Bách Hàm làm một cử chỉ như muốn nôn mửa.
Khi Trần Trứ lấy hai cây kem còn lại với cơ thể đổ mồ hôi đầm đìa, chuẩn bị đến khu trò chơi một cách vui vẻ. Triệu Viên Viên nhìn chằm chằm vào một nơi và nói: “Anh Trần Trứ, có rất nhiều người xếp hàng để mua xiên cừu đằng kia.”
“Không phải trong tay em vẫn còn…”
Trần Trứ đột nhiên dừng lại giữa chừng, hóa ra cô ấy đã ăn hết kem rồi.
“Hay là bọn anh đưa tiền cho em, em tự đi mua đi.”
Hoàng Bách Hàm không khỏi đề nghị.
“Nhưng em sợ nắng.”
Triệu Viên Viên nói với giọng tủi thân.
Trần Trứ cũng cảm thấy phiền phức, nhưng nghĩ đến chuyện cả hai nhà quen biết nhau, anh không thể cứ vứt bỏ em ấy hoặc mặc kệ không quản. Tuy nhiên, mặt trời bên ngoài quả thật cũng khá nóng, do đó anh quay đầu và nói với Hoàng Bách Hàm: “Hay là cậu qua đó mua đi, dù sao cậu cũng đen hơn bọn tôi.”
Đại Hoàng tuy rất thành thật nhưng không phải là thằng ngốc, cậu ta lắc đầu như trống lắc: “Không phải việc của tôi, lẽ nào da đen thì không sợ nắng.”
“Lát nữa chơi game, ngoại trừ những điều kiện vừa nãy, tôi sẽ không chọn Kusanagi Kyo.”
Trần Trứ lại đưa ra một điều kiện khác.
Dù sao Hoàng Bách Hàm cũng là một học sinh cấp ba thực thụ, tham vọng chiến thắng trong trò chơi của cậu ta lớn hơn nhiều so với Trần Trứ. Cậu ta do dự nói: “Cũng không thể chọn Robert.”
“Thỏa thuận!”
Trần Trứ đưa tiền cho Hoàng Bách Hàm.
Khi xiên cừu được mua xong, Trần Trứ nghiêm túc nói với Triệu Viên Viên: “Lần này em phải ngoan ngoãn đi chơi game cùng bọn anh.”
“Ừm… ừm…”
Cô em gái mập mạp vừa trả lời vừa dời mắt liếc nhìn sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Lần đầu tiên, Trần Trứ cảm thấy nuôi một đứa trẻ thật sự rất mệt mỏi, nên anh hỏi với giọng điệu mệt mỏi: “Em còn muốn ăn gì nữa? Mua hết một lần luôn đi.”
“Mì cá viên!”
Triệu Viên Viên vui vẻ nói.
Có lẽ em ấy cũng nhận thức được yêu cầu của mình hơi nhiều, lập tức hứa hẹn: “Em ăn mì cá viên nữa là no rồi”
“Đi, đi, đi. Chúng ta đi mua mì cá viên!”
Hoàng Bách Hàm sốt ruột nói. Tâm trạng của Trần Trứ còn điềm tĩnh hơn cậu ta, bởi vì sau khi đi làm, anh gặp nhiều vị lãnh đạo bảo thủ còn phiền phức hơn.