“Hậu quả mà cậu có thể phải hối hận. Trương Siêu à, chuyện này thật sự không thể giải quyết ổn thỏa phải không?”
Trần Trứ lùi lại từng bước một, từ từ rút lui đến một nơi mà camera giám sát không thể nhìn thấy anh.
“Không!”
Trương Siêu cảm thấy đây là vấn đề thể diện và cậu ta không thể nhượng bộ.
“Rất tốt.”
Trần Trứ bỗng nhiên mỉm cười: “Vậy thì tôi nằm xuống nhé.”
Sau khi Trần Trứ nói “Tôi nằm xuống đây”, chỉ trong chớp mắt, cơ thể như uống thuốc ngủ, mềm nhũn dựa vào kệ hàng của cửa hàng tiện lợi.
“Này, này, mày sao đấy…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Siêu bối rối nhìn vào lòng bàn tay mình, nghĩ rằng mình đã học được bí kíp “cách sơn đả ngưu”, chỉ tóm cổ áo người ta cũng có thể khiến người ta bị thương nặng.
Trần Trứ không để ý phản ứng của cậu ta, trực tiếp nói với Hoàng Bách Hàm: “Gọi cảnh sát.”
Hoàng Bách Hàm lần đầu trong đời gặp phải chuyện như vậy, cứ đứng nguyên tại chỗ không có phản ứng, còn Triệu Viên Viên thì đã “lạch bạch” chạy đi tóm lấy điện thoại: “A lô, 110 phải không, ở đây có người gây sự, địa chỉ là…”
“Quả đúng là con nhà nòi.”
Trần Trứ đột nhiên cảm thấy thật không uổng công hao tốn tiền mua đồ ăn vặt.
Có rất nhiều nhân viên cảnh sát được bố trí ở phố đi bộ Thượng Hạ Cửu. Nếu có tình huống nào xảy ra, thông thường họ có thể đến trong vòng vài phút.
Trong khi chờ cảnh sát tới, Trần Trứ vẫy tay với Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên, ra hiệu cho họ đến gần hơn.
Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên đều ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, chu mông ra.
Chỉ còn lại Du Huyền đứng ở quầy thu ngân. Hình dáng thanh tú và quyến rũ vốn có của cô, giờ đây trông thật bướng bỉnh và cô đơn.
Trần Trứ không khỏi lắc đầu, gọi cô: “Cậu cũng qua đây!”
“Tôi?”
Du Huyền mím môi, như thể không quen với giọng điệu ra lệnh này.
Nhưng cuối cùng cô ấy cũng bước tới, cũng ngồi xổm, chiếc quần jean màu xanh than chì quấn quanh eo và hông tạo thành một vòng cung duyên dáng.
So sánh với tư thế ngồi xổm của Triệu Viên Viên, thật đúng là chỉ còn thiếu mỗi việc đưa cái bồn cầu cho em ấy mà thôi.
“Đưa cho tôi.”
Trần Trứ đột nhiên nói với Du Huyền.
“Cái gì?”
Du Huyền chớp chớp mắt, cô không hiểu lắm.
Trần Trứ không nói gì và cố gắng lấy cây bút bi ra khỏi tay Du Huyền.
Vừa nãy anh đã nhìn thấy toàn bộ.
Du Huyền nhặt chiếc bút bi lên định tự vệ, nhưng thứ này rất sắc bén, rất dễ làm mình bị xước.
Nhưng điều anh không ngờ tới là Du Huyền đã cầm nó rất chặt.
Trần Trứ kéo ra, nhưng nó không hề di chuyển.
Sau khi cố gắng hơn một chút, chiếc bút bi vẫn không ra.
Trần Trứ nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, Du Huyền trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi mở lòng bàn tay ra.
Chiếc bút bi thông thường dùng để tính toán đã bị thấm đẫm mồ hôi khi ở trong lòng bàn tay, phần cán bút cũng ướt.
Trái tim Trần Trứ đập “thịch” một cái rất khó hiểu, vừa rồi Trương Siêu phát điên, cô gái có dung mạo xinh đẹp nhưng cộc cằn này chắc cũng căng thẳng và sợ hãi.
Tuy nhiên cô không còn gì để dựa vào, và chỉ có thể cầm cây bút bi để tự bảo vệ mình.
“Không sao đâu.”
Trần Trứ mỉm cười: “Cảnh sát sẽ tới ngay, và…”
Anh dừng lại một chút: “Tôi cũng ở đây.”
Sau khi Trần Trứ lấy được bút bi, anh thản nhiên đặt nó sang một bên, dù sao cũng không phải là món đồ quá quan trọng.
Nhưng Du Huyền lại cảm thấy hơi khó chịu, cây bút bi đó giống những cái gai vẫn luôn bao bọc xung quanh bên ngoài cơ thể cô nhiều năm nay.
Bây giờ, lại bị người khác tháo gỡ ra một cách nhẹ nhàng?
Du Huyền không khỏi ngẩng đầu lên, thanh niên cao gầy mặc đồng phục học sinh, tia nắng của ánh chiều tà bên ngoài chiếu rọi vào, bên trong cửa hàng tiện lợi như thể có ánh sáng màu vàng đang trôi lơ lửng, hắt lên khuôn mặt của Trần Trứ, khiến anh trông càng dịu dàng và điềm tĩnh hơn.
Một thứ gọi là “cảm giác an toàn” đột nhiên ùa vào trái tim Du Huyền, khiến cho trái tim bên trong vốn đã rút bỏ khỏi lớp vỏ bảo vệ, dựng lại một lớp pháo đài càng vững chắc hơn.
Du Huyền ngơ ngác hồi lâu, rồi chậm rãi cúi đầu.
Trần Trứ không nhận thấy những thay đổi nhỏ vào lúc này, anh đang nói với Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên: “Lát nữa cảnh sát sẽ tới đây, hai người đừng nói linh tinh gì cả, mọi việc cứ giao lại cho tôi là được.”
“Biết rồi.”
Hoàng Bách Hàm trầm giọng nói, cậu ta sẽ càng căng thẳng hơn nếu phải trao đổi với cảnh sát.
“Em biết rồi, anh Trần Trứ ~”
Triệu Viên Viên có thể coi là người điềm tĩnh nhất, vì bố cô là một cảnh sát và cô đã quen với những chiếc mũ lưỡi trai và phù hiệu cảnh sát.
Nhìn Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên đã hiểu rõ mọi việc, Trần Trứ cảm thấy khá nhẹ nhõm, thế như sao anh cảm thấy Du Huyền có vấn đề gì đó, trông cô khá lơ đễnh.
“Này!”
Trần Trứ nhịn không được, nhắc nhở: “Cậu có nghe không đó?”
Nếu là bình thường, ai mà nói với Du Huyền bằng giọng điệu như vậy, cô ít nhiều cũng sẽ trợn mắt đáp trả.
Nhưng lần này cô chỉ gật đầu và không nói gì.
…