Viên thanh tra cảnh sát trung niên đột nhiên không nói nên lời.
“Cháu cần phải tạo ra những bằng chứng đầy đủ hơn.”
Trần Trứ tiếp tục: “Ngoài camera giám sát, chứng minh thương tật và giấy cam kết ra, cháu còn định nhờ hai nhân chứng ký tên, như vậy thì có ngay một tài liệu hoàn chỉnh. Chú có tin, 7 giờ cháu nộp lại cho trường học, 8 giờ Trương Siêu sẽ phải thôi học không?”
Lúc này viên thanh tra cảnh sát trung niên mới hiểu được ý của Trần Trứ. Trần Trứ muốn để cho Trương Siêu biết được rằng, tuy Trương Siêu không cần phải tạm giam, nhưng Trần Trứ vẫn có thể khiến cho Trương Siêu không thể tiếp tục học được nữa.
“Nhìn đồng phục của cháu chắc là của Trường thpt Chấp Tín nhỉ?”
Thanh tra trung niên đột nhiên hỏi: “Năm nay cháu lớp mấy?”
“Lớp 12.”
Trần Trứ trả lời.
“Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra.”
Viên thanh tra trung niên vỗ vai Trần Trứ, nửa đùa nửa thật nói: “Cháu có hứng thú thi vào đại học cảnh sát không, chú thấy cháu rất phủ hợp với nghề này.”
Sau khi nghe điều này, đột nhiên anh cảm thấy ớn cảnh sát, cũng ớn luôn bản thân mình. Anh trả lời với khuôn mặt ngây thơ: “Chú cảnh sát à, cháu thi được 654 điểm trong kỳ thi thử lần thứ nhất, điểm số này lẽ nào không nên chọn vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh à?”
Đúng như dự đoán, sắc mặt viên thanh tra cảnh sát tối sầm lại và ông ấy không còn muốn đối phó với cậu học sinh trung học mà ông ấy nghi ngờ là con của đồng nghiệp nữa.
…
Sau khi trở lại đồn cảnh sát, mẹ của Trương Siêu cuối cùng cũng đi tới. Bà ấy trông khoảng bốn mươi tuổi, mang theo một chiếc túi nhỏ và mặc một bộ sườn xám. Bà ấy trông hơi giống một tiểu thư giàu có ở Thượng Hải ngày xưa.
Công an trình báo ngắn gọn sự việc theo đúng thủ tục:
“Việc con trai bà hành hung người khác là một sự thật không thể chối cãi. Tuy nhiên, do bên kia không bị thương nặng nên chúng tôi đề nghị hai bên nên thương lượng. Nếu không thể thương lượng được thì hãy khởi kiện ra tòa.”
“Tuy nhiên.”
Thanh tra trung niên nói thêm: “Bị kiện đánh nhau có thể sẽ ảnh hưởng đến việc học của con trai bà, hai người tự xem xét mà làm đi.”
Mẹ của Trương Siêu không phải là kẻ ngốc, dĩ nhiên bà ấy biết thương lượng chính là cách đơn giản nhất và cũng bớt việc nhất. Thật ra bà ấy không ngờ rằng tranh chấp giữa các học sinh cấp ba lại có thể náo loạn đến tận đồn cảnh sát.
Có lẽ do bộ đồng phục trên người của Trần Trứ đã đánh lừa người khác. Mẹ Trương Siêu vừa ngồi xuống liền bắt đầu nói chuyện để minh oan cho con trai mình.
“Con bé này nhất định là Du Huyền, ôi trời thật là xinh đẹp.”
Mẹ Trương Siêu nhìn Du Huyền, mỉm cười nói: “Trương Siêu ở nhà cứ hay nhắc với cô rằng nó thích cháu nhiều bao nhiêu. Cô cảm thấy, yêu đương không thành thì vẫn có thể làm bạn bè mà, không nhất thiết phải khiến mối quan hệ đi đến ngõ cụt như thế.”
Điều này là để biến nặng thành nhẹ và đơn giản hóa hành vi quấy rối Du Huyền của Trương Siêu.
“Cháu tên Trần Trứ phải không?”
Mẹ của Trương Siêu lại nói với Trần Trứ: “Cô có nghe con trai nói thành tích học tập của cháu rất tốt. Cô cũng quen biết với chủ nhiệm Tào Kinh Quân nhà cháu, cô thường hay đi ăn chung với ông ấy lắm.”
Đây là dùng vũ lực để trấn áp người khác, lấy người có tiếng nói trong nhà nhất ra để tạo áp lực với Trần Trứ.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trương Siêu nhà cô vẫn là người có lỗi, đứa nhỏ này tính cách quá bốc đồng, khi trở về nhất định sẽ cho nó một bài học.”
Kể đến đây, mẹ Trương Siêu cảm thấy đã nể mặt đủ rồi, nên bà ấy đứng dậy nói: “Tôi thấy mọi người cũng không bị sao hết, vậy thì giải tán hết đi. Đồn cảnh sát cũng không phải là nơi tốt đẹp gì lắm, không có việc gì thì bớt đến đây càng tốt.”
Chỉ có mấy câu, bà hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm của con trai mình, thậm chí còn mập mờ đổ lỗi cho Trần Trứ vì đã khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn.
Mặc dù Trần Trứ không nghe lọt tai câu nào, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ người khác nói xong, sau đó vươn tay chỉnh lại cổ áo, bình tĩnh nói: “Thưa dì, dì cũng đâu muốn con trai mình phải nghỉ học vào năm cuối cấp ba đâu nhỉ.”
“Ừm?”
Trần Trứ cau mày, sao nói câu này xong cứ thấy kỳ quái.
“Ý của cháu là…”
Trần Trứ lại nói bằng tiếng bản địa: “Cháu có thể không truy cứu vì đều là bạn cùng trường, nhưng Trương Siêu phải viết một giấy cam kết, hứa hẹn về sau sẽ không quấy rầy Du Huyền.”
“Còn phải cần giấy cam kết hả?”
Mẹ Trương Siêu mặc cả: “Cam kết bằng miệng có được không, dù sao thì hiệu quả cũng như nhau thôi mà.”
“Thưa, không ạ.”
Trần Trứ lắc đầu: “Bắt buộc phải là giấy xin lỗi và cam kết được viết bằng tay, bằng không cháu sẽ ghi đoạn video giám sát Trương Siêu đánh người vào đĩa CD rồi gửi đến trường học và cục giáo dục khu vực.”
Thấy không thể tránh được, mẹ của Trương Siêu cuối cùng cũng vẫn muốn thoái thác: “Trương Siêu không giỏi Ngữ văn, nó phải ngồi ở đây tận hai tiếng, làm sao còn có thể viết nổi nữa.”